Dụng Tâm Bố Thí
3:33
7 сағат бұрын
Sức Mạnh Không Phóng Dật
1:57
7 сағат бұрын
Phước Đức Hao Mòn
3:24
14 сағат бұрын
Biết Chết Để Biết Sống
3:19
Lời Phật Dạy Về Nhân Duyên
3:50
Nghiệp Trắng Thì Tự Đi Lên
4:20
Như Hồ Nước Đồng Hoang
4:16
14 күн бұрын
Пікірлер
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Lời Phật dạy về tham, sân, si của con người Trời đất bao la, lòng người sâu vô tận, lòng tham của con người mênh mông hơn biển trời. Những lời Phật dạy về lòng tham và nghiệp báo nặng nề từ lòng tham sẽ giúp cho những người con Phật biết quán chiếu hành động, sống biết đủ để tránh được nghiệp duyên oan nghiệt trong tương lai. Tham Phật dạy rằng: “Nguồn cội của mọi khổ đau trên đời đều từ 3 việc mà ra: tham, sân, si”. Trong đó, tham đứng hàng đầu, tuy nhiên phàm là con người ở đời, ai cũng có lòng tham. Từ chữ tham mới nổi lên sân hận, mới khiến con người si mê u tối, từ đó gây nên nghiệp ác. Theo Phật pháp, tham là sự đắm say, sự ham muốn, sự đam mê một điều gì đó. Cốt lõi của lòng tham nằm ở 5 nhu cầu của con người: Tài (tài sản), sắc (sắc đẹp, hình thức bên ngoài), danh (danh thơm, tiếng tốt), thực (ăn uống), thùy (ngủ nghỉ). Khi ham muốn về 1 trong thứ này dâng lên cao hơn mức bình thường, con người sẽ nảy sinh lòng tham và được hiển hiện với những hành động, lời nói của mình. Thế nhưng, lời Phật dạy về lòng tham khẳng định rằng, tham lam không phải là bản chất của con người. Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Con người sinh ra thuần khiết như tờ giấy trắng, trái tim thuần hậu và thiện lương. Lòng tham lớn dần lên theo năm tháng, qua những bể dâu mà mỗi người gặp phải. Người không biết tiết chế lòng tham thì lòng tham cứ lớn dần mãi lên, đưa lối dẫn đường đến những hành động sai trái. Phật nói: “Lòng tham càng lớn, phúc đức lại càng tiêu tán”. Vì sao? Tham thường đi liền với ác. Người tham muốn đoạt được thứ mình muốn, lại sinh làm điều ác để thỏa mãn cho mình. Những dẫn dụ về lòng tham luôn đầy rẫy trong cuộc sống hằng ngày: Người vì lòng tham mà cố gắng gầy dựng sự nghiệp, khi có của ăn của để rồi lại ưu tư lo nghĩ sợ trộm cắp. Người giàu sang có tiền của bo bo giữ gìn, sống ích kỷ với kẻ ăn người làm, tằn tiện bố thí, khi bị mất của thì đám ngực khóc than, mất ăn mất ngủ. Lại có người giàu có bạc vạn mà chỉ chăm chút để dành, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc. Quan lại, người có chức tước vì lòng tham mà bớt xén của công, ăn của hối lộ, bóc lột sức lao động người khác. Người vì lòng tham mà lao vào cờ bạc, cá độ, lô đề, dẫn đến tán gia bại sản. Đức Phật dạy tham như cỏ hoang làm hại ruộng nương, đây là làm hại “đất tâm” của người tu hành và trị tham chẳng gì hơn là việc bố thí: (Pháp Cú 356) Cỏ hoang làm hại ruộng vườn Tham lam gây hại nhiều hơn cho người, Tham lam ai đã lìa rồi Cúng dường vị ấy chẳng nơi nào bằng Hưởng về phước báu vô vàn. Theo Kinh “Thập Thiện Nghiệp Đạo” người không tham muốn thì được thành tựu những điều tốt đẹpsau đây: Ba nghiệp thân, khẩu, ý được tự tại, của cải không bị mất mát, hưởng phúc đức và những sự tốt đẹp sẽ đến với mình, mặc dù mình không mong ước. Đức Phật còn dạy là đừng để tham và sân, đừng để tội lỗi lôi mình vào cảnh khổ. Tội lỗi ở đây nghịch nghĩa với chánh hạnh, là không theo giáo pháp, trong câu sau này có nghĩa là sân hận. Căn nguyên của điều ác là tham lam và sân hận: (Pháp Cú 248) Các ngươi nên biết rõ rằng Dễ gì chế ngự việc làm ác đâu Tham lam, tội lỗi hố sâu Kéo ta xuống chốn khổ đau đời đời. Kinh Phật dạy rằng, lòng tham của con người không bao giờ có giới hạn. Ví như được ăn no mặc ấm, rồi nhu cầu cao lên lại ăn sang mặc đẹp, rồi nhu cầu được xã hội trọng vọng, nhu cầu được thể hiện bản thân. Nhu cầu càng cao, lòng tham càng lớn. Phật dạy rằng, tham lam càng nhiều thì báo ứng càng lớn. Luật nhân quả của lòng tham thường được trả ngay trong kiếp này, qua rất nhiều minh chứng thực tế trong đời sống mà hàng ngày chúng ta vẫn thấy báo đài đưa tin. Kẻ tham nhũng trộm cắp thì tù tội, kẻ cờ bạc cá độ thì bần hàn, người tham quyền cao chức trọng rồi cuối cùng cũng chẳng còn được gì, gia đình bất hòa, xã hội bất dung. Sân “Sân” là cơn giận, lòng giận dữ, nóng nảy, thù hận khi không vừa lòng, không được thỏa thích như ýmuốn. Bất bình vì bị xúc phạm, nhân đó làm những chuyện sai trái. Sau cơn giận thời giữ lại lòng oán ghét tìm dịp mà trả thù. Sở dĩ sân sinh khởi là do lòng yêu thích “cái ta” hay thích “cái của ta”. Nếu người ta mắng nhiếc, chê bai kẻ nào khác thời ta không thấy giận, nhưng nếu ai chửi bới hoặc khiển trách ta hay người thân của ta, hoặc làm tổn hại tài sản của ta lập tức ta cảm thấy khó chịu ngay. Khi khó chịu tăng dần thời sẽ trở thành nóng giận. Nhưng nên nhớ rằng trên đời này không ai tránh khỏi bị khiển trách, bị chê bai, khó tránh khỏi miệng thế gian như Đức Phật đã từng đưa nhận xét: (Pháp Cú 227) Người con Phật hãy nghe đây Chuyện không phải chỉ đời này mà thôi Từ đời xưa đã nói rồi: “Làm thinh thời sẽ có người chê bai, Nói nhiều cũng bị chê hoài, Dù cho nói ít cũng người chê thôi”. Làm người không bị chê cười Thực là chuyện khó ở nơi cõi trần.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Pháp "Niệm Phật" Của Đức Thế Tôn Thích Ca Mâu Ni Phật! Ngài đã nhiều lần dạy về Pháp này, và nó cũng được nhắc nhiều trong các Kinh Tiểu Bộ, Kinh Tăng Chi Bộ, Kinh Tương Ưng Bộ. Mọi người có thắc mắc Đức Phật đã dạy chúng ta niệm gì không ạ? Niệm Phật ở đây là niệm và quán chiếu đời sống thực hành như Phật. Đó là niệm Phật. Ngoài ra, niệm hồng danh mười hiệu của Như Lai. Đức Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni hay Chư Phật, khi các Ngài tu hành thành Phật đều có đầy đủ mười hiệu này. Người phật tử hàng ngày niệm mười danh hiệu Phật, hay tưởng nhớ ân đức mười hiệu Phật. Chúng đệ tử tùy niệm mười hồng danh của Phật như sau: Ðây là Thế Tôn, bậc A La Hán, Chính Ðẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Niệm mười hiệu của Như Lai, hay nói cụ thể là niệm mười hiệu của đức Phật Bổn Sư. Đức Phật dạy, khi tâm chúng ta đau khổ, sợ hãi, bất an thì hãi niệm tưởng mười danh hiệu của Ngài thì tâm sẽ được bình an. Chúng sinh, chúng ta từ vô lượng kiếp đến nay trôi lăn trong sinh tử luân hồi, chịu nhiều đau khổ là do vọng tưởng dẫn dắt, trói buộc. Vọng tưởng là những suy nghĩ, tưởng tượng ở trong tâm, tuy nó không hình không tướng nhưng nó chi phối chúng ta. Hôm nay, người tu muốn được giác ngộ giải thoát thì phải buông bỏ, diệt trừ những vọng tưởng này. Đức Phật dạy nhiều pháp tu tập mục đích để diệt trừ vọng tưởng, phiền não. Pháp niệm Phật là một trong những pháp diệt trừ vọng tưởng, phiền não. Vọng tưởng, phiền não của chúng sinh, chúng ta là tham, sân, si, ngũ dục, lục trần. Hôm nay người tu Pháp niệm Phật, hàng ngày tâm luôn nhớ Phật, niệm Phật, tưởng Phật thì tâm không còn niệm tưởng những thứ xấu xa ở trên, và một ngày nào đó chúng sẽ bị tiêu diệt, khi đó người tu sẽ được giác ngộ, giải thoát. Ý nghĩa mười danh hiệu Phật: 1. A La Hán (Ứng Cúng): Đức Phật xứng đáng thọ sự cúng dường của chúng sinh. 2. Chánh Biến Tri: Đức Phật hiểu biết tất cả một cách chân chính. 3. Minh Hạnh Túc: Đức Phật tu tập đầy đủ trí tuệ và phước đức. 4. Thiện Thệ: Đức Phật là bậc đã vượt qua tất cả. 5. Thế Gian Giải: Đức Phật hiểu biết tất cả pháp thế gian. 6. Vô Thượng Sĩ: Đức Phật là bậc trên hết, trong tất cả thánh phàm không ai bằng Phật. 7. Điều Ngự Trượng Phu: Đức Phật giáo hóa điều phục những người khó điều phục, hay những người tri thức cao quý. 8. Thiên Nhân Sư: Đức Phật là bậc thầy của chư thiên và loài người. 9. Phật: Đức Phật là bậc giác ngộ trên ba phương diện là tự giác, giác tha và giác hạnh viên mãn. 10. Thế Tôn: Đức Phật được mọi loài tôn trọng quý mến.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Thuyết Duyên khởi cũng được gọi là Nhân duyên sinh hay Nhân duyên là một trong những giáo lý quan trọng nhất của đạo Phật. Thuyết này chỉ rõ là mọi hiện tượng tâm lý và vật lý tạo nên đời sống đều nằm trong một mối liên hệ với nhau, chúng là nguyên nhân của một yếu tố này và là kết quả của một yếu tố khác, làm thành một vòng với mười hai yếu tố. Các yếu tố này làm loài hữu tình cứ mãi vướng mắc trong luân hồi. Trong giáo lý Duyên khởi đức Phật dạy về 12 duyên hỗ tương lệ thuộc lẫn nhau trong một vòng xích có 12 khoen. 1. Vô minh: Sự nhận thức sai lầm về cuộc đời. Không thấy rõ đời là bể Khổ hay Tứ Diệu Đế, không thấy rõ bản chất của sự vật, hiện tượng đều Vô thường, Vô ngã; 2. Vô minh sinh Hành: Hành động tạo nghiệp từ thân, khẩu, ý. Hành này có thể tốt hoặc xấu hay trung tính; 3. Hành sinh Thức, làm nền tảng cho một đời sống mới: Thức lựa chọn cha mẹ đúng như hành tốt xấu quy định; 4. Thức sinh Danh sắc: Là toàn bộ tâm lý và vật lý của bào thai mới, do Ngũ uẩn tạo thành; 5. Danh sắc sinh Lục nhập: Là toàn bộ các giác quan và đối tượng của chúng. Lục nhập = 6 căn + 6 trần; 6. Xúc: Lục căn bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài gọi là Xúc. 7. Xúc sinh Thụ: Cảm giác, cảm nhận, lãnh thọ. Ví dụ như: yêu, thích, ganh ghét, đố kỵ, lo sợ, hạnh phúc, ưu sầu, thất vọng, hối tiếc, khó chịu, sân giận,...; 8. Thụ sinh Ái: Sự ham muốn từ các giác quan như mắt ưa thích sắc đẹp, mũi thích hương thơm, tai ưa tiếng hay, lưỡi đắm vị ngọt, thân ưa xúc chạm êm ái hay Ngũ dục : Tiền tài; Danh vọng; Sắc đẹp; Ăn ngon; Ngủ nghỉ; 9. Ái sinh Thủ: Giành giữ lấy, chiếm lấy cho mình; 10. Thủ dẫn đến Hữu: Là toàn bộ những gì ta gọi là tồn tại, sự sống, thế giới; 11. Hữu dẫn đến Sinh: Là cuộc sống hằng ngày bao gồm dục lạc, tham ái hay lòng ham muốn; 12. Sinh dẫn đến Già & Chết: Có sinh ắt có diệt. Mười hai nhân duyên chỉ rõ tính chất liên hệ lẫn nhau của dòng chảy "Tâm", "Vật" của thế giới hiện tượng, trong đó những khái niệm quan trọng nhất là "Ta", "Người", "Sinh vật". Nếu thuyết vô ngã chỉ rõ thế giới và con người do các yếu tố giả hợp kết thành với nhau, thật chất là trống rỗng, thì thuyết nhân duyên có tính chất tổng hợp các yếu tố đó, chỉ ra rằng mọi hiện tượng thân tâm đều bắt nguồn từ những hiện tượng khác. Sự phụ thuộc lẫn nhau đó có thể nhìn dưới khía cạnh đồng thời hoặc có thứ tự thời gian.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Khi thương tất cả đều lành Không thương tất cả tan thành khói mây Khi thương tất cả đều sang Không thương tất cả tan hoang bần cùng Khi thương tất cả anh hùng Không thương tất cả sánh cùng tiểu nhân Khi thương tất cả đều thân Không thương chỉ gặp là Sân nổi liền Khi thương gặp mặt thấy hiền Không thương chuốc lấy não phiền cho nhau Khi thương huynh đệ đổi trao Không thương buông chữ Mầy Tao Con Thằng Khi thương chia sẻ chan bằng Không thương chút xíu sánh bằng trời cao Khi thương gánh vác cho nhau Không thương mặc kệ niềm đau của mày Khi thương như bát nước đầy Không thương hứa hẹn chập chầy cho qua Khi thương em ruột của Ta Không thương như họ hàng xa khác nào Ai ơi dẫu lắm sang giàu Không thương cũng chẳng khác nào trắng tay Để cho sống chẳng phí hoài Thương nhau một chút của tài bền lâu Thậm thâm vi diệu đạo mầu Từ bi hỷ xả huyền sâu Phật đài Bỏ đi chấp thủ đúng sai Thương nhau tha thứ vui hoài nhẹ tênh...
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Thất tình lục dục là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn. Nghĩa của thất tình lục dục. Thất tình: Là bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục. Bảy trạng thái tâm lý nầy luôn luôn tiềm ẩn ở nơi tâm thức chúng ta, hễ khi nào gặp một cơ hội thuận tiện, tự nhiên cái tình cảm ấy sẽ hiện nguyên ra bên ngoài như khi vui, người ta có bộ mặt tươi tắn, lúc buồn mặt ủ dột, lạnh nhạt, còn giận thì mặt tái mét, xanh xao, yêu thương mặt đỏ. Một trong 7 thứ tình cảm trên thái quá cũng khiến cho tâm sinh lý con người xáo trộn mất bình tĩnh và gây ra những hành động thiếu ý thức và tai hại. Lục dục gồm 6 điều ham muốn đã trở thành thói quen khó sửa đổi như sau: Sắc dục: Thấy các sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi tham đắm vào đó. Hình mạo dục: Thấy hình dung đoan chánh, tướng mạo tốt đẹp mà sanh lòng tham đắm. Uy nghi tư thái dục: Thấy tướng đi, đứng, nằm ngồi, nói cười mà sanh lòng ái nhiễm. Ngữ ngôn âm thanh dục: Nghe tiếng nói trau chuốt êm ái thích ý vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng nói dịu dàng mà sanh lòng yêu mến. Tế hoạt dục: Thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng mà sanh lòng yêu mến. Nhân tượng dục: Thấy hình nam nữ dễ thương mà sanh lòng đắm trước.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Ngày Phật Đến Địa cầu rung chuyển từng tiếng nhạc trời Hoa Mạn Đà rơi Khắp nơi rộn rả Từ trong phố xá cho đến thị thành Muôn vạn điều lành hương xông khắp chốn Thế gian chưa ổn sanh tử bệnh già Khắp nẻo ta bà chúng sanh đau khổ Từ trong kim cổ chẳng sót một ai Vô thường mỉa mai chôn vùi tất cả Hợp tan trăm ngã lả chả dòng châu Đời sống không lâu tranh giành đoạt lợi Hạnh phúc diệu vợi ai cũng đi tìm Phủ một màng đêm vô minh tham muốn Kiếp người oan uổng trong đóng tro tàn Thật là bẻ bàng chúng sanh phải chịu Khổ thôi đủ kiểu muôn kiếp nhân sinh Ánh đại quang minh ta bà Ngài đến Bờ giác cập bến với chiếc thuyền từ Trí tuệ vô sư chẳng thầy chỉ dạy Vô minh rực cháy tuệ quang hằng soi Bốn chín đêm ngồi ra vào thiền định Nguyên nhân khổ bệnh phương pháp đoạn lìa Sầu khổ đau kia trôi theo bọt nước Sông hằng cất bước khai thị chúng sanh Sinh tử lộn quanh Luân hồi lục đạo Ma Vương khảo đảo Ngài chẳng sờn lòng Khắp chốn bụi hồng dấu chân Ngài đến Đưa người rời bến,biển khổ trần ai Đạo Phật hoằng khai Ngài là giáo chủ Một y biết đủ một bát qua ngày Là đấng Như Lai ra ngoài tam giới Ai còn chới với lặn hụp sông mê Mau mau quay về quy y Tam bảo Trọn lòng hiếu thảo trọn tâm tu hành Ăn chay làm lành chuyên tâm thiền định Pháp Phật giải bệnh Tham sân và si Giữ lòng từ bi giữ tâm nhẫn nhục Khẩu thân điều phục tâm ý sáng ngời Tu được thảnh thơi không còn vướng bận Xoá đi thù hận khai đại quang minh Tất cả chúng sinh quay về nghe Phật. Đại Đức Thích Trí Huệ
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
NGHĨA LÝ CUỘC ĐỜI Dầu giàu sang cách mấy Không bằng được thảnh thơi Dầu lợi danh cách mấy Cũng thua tiếng tốt đời. Dầu cao sang quyền quý Con cháu không học hành Như thân cây mất rễ Sao vươn tới trời xanh. Dầu chức cao đến mấy Không sức khỏe được gì Bạn lành ta không có Ai chung đường ta đi. Tiền bạc cao như núi Nổi tiếng khắp đông tây Sống đời không đạo đức Tan tành theo khói mây. Ta lên xe xuống ngựa Ta võng dù nghênh ngang Lòng ta không an ổn Tâm rối bời ngổn ngang Ngựa xe cũng vô ích Võng dù để làm chi Sao bằng tâm thanh tịnh Đầy ngập lòng từ bi. Ai còn ra vô thở Ai nặng nợ kiếp người Đừng hơn thua vật chất Hãy hơn nhau nụ cười. Gia đình là trên hết Cha mẹ cùng anh em Đùm bọc nhau mà sống Tử tế cho đời xem. Ai có đi theo Phật Ai sống đời thanh cao Dẫu muôn ngàn đau khổ Cũng nhẹ nhàng qua mau… Đại Đức Thích Trí Huệ
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
TỰ MÌNH GỌT DŨA BẢN THÂN Gỗ thô có giá trị gì Gia tâm bào gọt có khi thành thuyền Phay bào đục dũa thường xuyên Một mai thành tượng Phật tiên phụng thờ. Nói năng thô lỗ bâng quơ Sửa lời trong sạch hằng giờ đẹp thay Nhìn kỹ mới biết mình sai Lần sau sửa lại ngày mai đúng dần. Tham lam tật xấu muôn phần Ra tay trộm cướp nợ nầng nghiệp duyên Lừa người dối gạt liên miên Lắng lòng nhìn lại chặn liền tánh tham. Dục dâm ưa chuộng muốn ham Gây bao tội lỗi thân làm việc nhơ Sân si đốt cháy từng giờ Khảo nhồi tâm trí bên bờ đau thương Khiến ta lạc lối lầm đường Tự mình ngăn chặn khỏi vương khổ sầu Dũa mài đục đẽo bền lâu Tuy đau tuy khổ đạo mầu được nên Gỗ thuyền cây tượng kế bên Khéo thì gọt dũa tạo nền cao thanh Dễ duôi thì đạo khó thành Gia tâm chỉnh sửa thiện lành đương nhiên Nếu ta không não bớt phiền Tuệ soi tâm sáng tạo giềng thánh lưu Tự mình chỉnh sửa là tu Hai đường siêu đọa khôn ngu tỏ tường… Đại Đức Thích Trí Huệ
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
HẠNH PHÚC Ở ĐÂU? Người trưởng thành không phải ở chỗ tuổi tác bao lớn, mà là ở tâm tính. Tâm trưởng thành không phải gánh vác được nhiều chuyện, mà là thái độ đối đãi với sự việc. Con người sống trong xã hội, có thể thấy được cái sai của người khác, liền nghĩ đến lỗi của chính mình; thấy chỗ không phải của người khác, lại có thể bao dung cái không hay của họ, như thế tâm mới được an yên, nhẹ nhõm. - Tâm càng xem nhẹ, tổn thương càng ít. Tâm rộng bao nhiêu, hạnh phúc có được bấy nhiêu… Nhân sinh, không thể lúc nào cũng hài lòng, khắp nơi đều hoàn mỹ tốt đẹp.. Có khi bị hiểu lầm, càng giải thích càng phí công. Chi bằng mỉm cười bỏ qua, để cho thời gian trả lời. - Gặp người không hài lòng, nhiều lời thành thừa thãi, bỏ qua mới là một loại trí tuệ. Người muốn lòng yên tĩnh, nói nhiều tất nói hớ, lảm nhảm chi bằng tự xét lại tâm, oán trách người khác chi bằng nghe đó rồi quên. Cảm thấy phiền vì người khác, thường là do mình quá để ý; cảm thấy bị người khác tổn thương, thường là do mình quá quan trọng "cái Ta". Người ôn hòa, họ không hận ai cả; người mà rộng lượng, không ai có thể làm cho họ thấy phiền. Không làm được mặt trời, vậy ta làm ngôi sao sáng nhất; Không làm được đại lộ, vậy ta làm con đường mòn đẹp nhất; Không làm được minh tinh, vậy ta làm con đom đóm, cũng vui. Cuộc đời, hết thảy đều là thoáng qua, hạnh phúc mới là đích đến của kiếp người. Tâm an thì nơi đâu cũng an, nơi đâu cũng tự tại; Tâm rộng thì trời đất cũng rộng, cảnh giới không có ai đối địch, tỵ hiềm, đó chính là CHÂN HẠNH PHÚC Biển rộng, trời cao, muôn màu, muôn sắc…
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
1. Nếu bạn xuất sắc hơn người khác 1 chút, người khác sẽ ghen tị với bạn. Còn nếu bạn xuất sắc hơn rất nhiều, người khác sẽ hâm mộ bạn. Đây chính là điểm khác biệt. 2. Đôi khi có ngu ngốc một chút cũng chẳng sao, chẳng ai phải thông minh suốt cả đời, nhưng 2 lần phạm một lỗi lại là chuyện khác. 3. Học cách lắng nghe. Cơ hội trong đời nhiều khi đến gõ cửa nhà bạn rất khẽ. 4. Đừng mất thì giờ học các mánh khoé gian thương. Hãy học làm doanh nhân chân chính. 5. Tình yêu, tình bạn, không phải là cả đời không cãi nhau, mà là cãi nhau rồi vẫn có thể bên nhau cả đời. 6. Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh nhiều. Thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn. 7. Đã chấp nhận làm thì đừng than vãn, hãy làm tốt điều mình đang có, còn nếu muốn than vãn thì bỏ đi, đừng làm nữa. 8. Niềm tin cũng giống như sóng wifi. Bạn không thể nhìn thấy nó, nhưng nó có sức mạnh để kết nối bạn với những gì bạn cần. 9. Cẩn thận với những suy nghĩ của bạn khi ở một mình, và cẩn thận với ngôn từ của bạn khi ở chốn đông người. 10. Cuộc sống không chỉ có những bữa tiệc. Hãy cho mình sống bận rộn với công việc hoặc một niềm đam mê, sở thích nào đó. 11. Trong một số trường hợp, nếu không yêu cầu, bạn sẽ chẳng bao giờ nhận được. 12. Con cái bạn chỉ có một tuổi thơ. Bạn muốn chúng nhớ lại gì khi đã lớn?
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Nhiều người đến với đạo Phật để tìm cách giải trừ phiền não, khổ đau. Họ đọc tụng kinh chú, ăn chay, niệm Phật, làm công quả, cúng dường, bố thí, nhưng lại không biết diệt trừ bản ngã thì phiền não và khổ đau vẫn còn hiện hữu. Trải qua bao nhiêu năm trong đạo vẫn chấp vào cái Ta, kiêu căng, ngạo mạn, khoe khoang, chạy theo danh lợi; đến khi cái ngã bị trái ý, tổn thương thì giận dữ, sân si tạo khẩu nghiệp mắng chưởi, mạ nhục kẻ khác. Nhiều Phật tử thường hỏi tôi có cách gì tu cho bớt tham, sân, si không? Chẳng lẽ họ không biết tụng kinh, niệm Phật, trì chú, ngồi thiền hay sao? Nhưng tụng kinh để sửa đổi tánh tình hay để cầu xin được phước? Niệm Phật để sinh về Cực Lạc hay để bớt lo âu, buồn giận? Trì chú để đạt được quyền năng, thần thông hay để diệt trừ tham lam, sân hận? Ngồi thiền để làm cái gì? Kiến tánh thành Phật chăng? Nhưng làm sao thành Phật được khi bản ngã không trừ? Dù tu theo bất cứ pháp môn nào, Thiền, Tịnh, hay Mật mà còn chấp ngã, không biết dẹp trừ bản ngã, lúc nào cũng lo cho cái ngã của mình hơn kẻ khác thì phiền não không giảm mà nhiều khi còn tạo thêm nghiệp xấu. Nguyên nhân của mọi khổ đau, phiền não đều do tâm bất giác vô minh tạo ra cái Ta (ngã) và năm uẩn rồi mắc kẹt vào đó. Tâm cho thân là Ta và những cảm thọ, tưởng nhớ, suy nghĩ, phân biệt là Ta. Nhưng Ta chỉ là một ảo tưởng của tâm, trên chân đế không có Ta (vô ngã). Bởi thế muốn giải thoát cần phải tu học vô ngã và chân tâm. Khi nào tâm tỉnh giác trở về bổn tánh, chứng nhập chân như, thoát khỏi sự chấp ngã thì lúc đó ngã hay vô ngã không còn là vấn đề, vì không còn đối đãi nhị nguyên. Nhưng ngày nào tâm chưa giải thoát, ngày đó vẫn cần phải tu học theo thứ lớp, tức là phải diệt trừ sự chấp ngã. Đạo Phật quý ở chỗ thực hành chứ không bàn luận suông về những lý lẽ cao siêu (như tánh không, bát nhã, bất nhị, pháp thân) trong khi bản ngã, tham, sân, kiêu mạn không trừ. Lý vô thường, vô ngã tương đối không có gì khó hiểu, nhưng kinh nghiệm và cảm nhận thực sự không phải là dễ. Tùy theo căn cơ, sở thích, bạn có thể tu thiền Tứ Niệm Xứ để kinh nghiệm trực tiếp về vô ngã, hoặc thiền quán về chân tâm và thực tập vô ngã qua con đường Bồ tát hạnh, tức là làm mọi việc lợi ích chúng sinh mà không nghĩ là mình (Ta) làm. Hãy làm một cách vô danh, không khoe khoang, cầu lợi như chim bay không để lại dấu vết. Khi hiểu vô ngã và tâm rồi thì không cần dùng Ta nữa, hoặc nếu phải dùng nó trên phương diện tục đế (quy ước) thì nhớ lại Ta chỉ là một ảo tưởng, một giả danh của tâm. Lúc này, nếu được thì nên thay chữ Ta bằng tâm. Thí dụ khi suy nghĩ, không nên cho là Ta suy nghĩ mà là tâm suy nghĩ. Khi buồn, không nên cho là Ta buồn mà là tâm có cảm giác buồn. Trước khi chấm dứt, tôi xin nhắc lại: bạn không phải là thân xác này, đừng nhận lầm thân xác, thọ, tưởng, hành, thức là Ta, là mình. Bản chất và lý lịch thật sự (true identity) của bạn là tâm (chân tâm). Tâm thanh tịnh vắng lặng, vô sinh diệt và vô ngã.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Xin đừng phán xét bất cứ ai, Mình có thấu chi chuyện của người. Buông lời phán xét khi không hiểu, Ý lời bất thiện não phiền theo. Xin đừng xăm soi chuyện thế gian, Làm cho tâm trí mất an nhàn. Rước rác vô nhà thêm dơ bẩn, Nên về tu sửa, giữ tâm an. Xin đừng bàn tán chuyện không đâu, Lãng phí thời gian rước hoạ sầu, Chuyện mình mình lo còn chưa ổn. Bao đồng chi những chuyện bể dâu. Xin đừng nóng giận bất cứ đâu, Phước đức thiêu đốt lại thêm sầu. Vội giận mất khôn gây oan trái, Lỡ rồi có lấy lại được đâu. Xin đừng lắt léo với dối gian, Trước sau cũng lộ tâm bất an, Lòng tin với người không còn nữa. Hệ luỵ khó lường chớ dối gian. Xin đừng đố kị với ghét ghen, Suy bì hơn thiệt tâm nhỏ nhen. Khen mình chê người là thói xấu, Hậu hoạ khôn lường khi ghét ghen. Xin đừng coi thường luật quả nhân, Công bằng nhân quả rất minh phân Mình làm Trời đất đều biết cả, Chớ gieo nhân xấu khổ đeo thân. Sống ở trên đời cần thận trọng, Giữ thân khẩu ý thật sáng trong. Tránh xa gian tham thêm đố kỵ, Để lòng thanh thản có hơn không...
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
LƯƠNG THIỆN KHÓ HƠN THÔNG MINH !!! Một vị sư lên rừng nhặt củi, trên đường về gặp 1 cậu bé đang chạy chơi đùa, hái hoa bắt bướm. - Vị sư đến gần hỏi: Trên tay con cầm gì thế? - Chú bé láu cá: đố sư biết đó, nhưng nói sai sư phải mất cho con bó củi nhe? - Có phải một con bướm đã chết đúng không? - Ha ha sai rồi, con bướm còn sống nhe sư? Nói rồi cậu tung con bướm bay lên trời. Vị sư cười nói: củi của con đây, cầm về đi! Chú bé hí hửng đem bó củi về khoe cha, ông tái mặt bước đến nhéo tai thằng con: đem bó củi lên chùa trả rồi xin lỗi người ta ngay. Chú bé vừa đi vừa la: nhưng con thắng mà?! Đến chùa 2 cha con chắp tay xin lỗi, vị sư chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu. Trên đường về cậu bé vẫn hậm hực. Người cha nhẹ nhàng nói: nếu sư nói con bướm còn sống con cũng bóp cho nó chết đúng không? Từ đầu ngài đã định đem bó củi để đổi lấy một mạng sống rồi đó. Chú bé lặng lẽ cúi đầu. Bình: Sự ngạo mạn và hiếu thắng luôn lấy đi bao lý trí của mỗi chúng ta. Đừng thấy ai lùi mà vội bảo họ thua. Lương Thiện khó hơn là thông minh. Bởi vì thông minh là thiên phú, còn Lương thiện là một sự lựa chọn (chỉ có được ở những trái tim nhân hậu). Cao hơn nữa là lòng từ được rèn luyện qua quá trình tu tập, xuất phát từ trái tim bậc thánh và những người con Phật.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Khi một người tin sâu vào nhân quả, lúc nắm chức quyền trên tay họ cũng sẽ không dựa vào quyền thế của mình để chèn ép ai, vì họ biết nếu chèn ép ai mà sau này quả báo họ nhận lại sẽ tương tự như vậy. Khi một người tin sâu lý nhân quả. Họ sẽ chẳng dám tham của ai dù một cây kim cọng chỉ, vì họ biết rằng, không phải của mình có lấy cũng sẽ mất mà lại tạo thêm mớ tội. Khi một người tin sâu lý nhân quả. Họ sẽ im lặng khi nghe ai đó nói xấu về họ, vì họ biết kẻ ấy đang gánh nghiệp giúp mình, im lặng, và hoan hỉ, xem như thử thách sự chịu đựng của bản thân. Khi một người tin sâu lý nhân quả, Thích là họ sẽ nói thích. Ghét là họ sẽ nói ghét, họ sẽ chẳng xu nịnh trước mặt và nói xấu sau lưng, vì họ biết nếu làm như vậy họ đang tạo khẩu nghiệp xảo ngôn, mà khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất đời người ! Khi một người tin sâu lý nhân quả. Họ mượn tiền bạn, nhất định họ sẽ trả, vì nếu không trả, nhất định họ sẽ biết mình đang gieo cái nhân nghèo khổ và tái sinh làm trâu ngựa để trả nợ. Khi một người tin sâu lý nhân quả. Họ sẽ chẳng dám khởi tâm kiêu ngạo dù trong một niệm. Vì họ biết khi khởi tâm kiêu ngạo. Những điều họ đã và đang có hiện tại sẽ bị đốt sạch. Khi một người tin sâu lý nhân quả, họ có một cuộc sống tri túc nên cảnh giới hạnh phúc của họ là hạnh phúc với những điều kiện tối thiểu. Vì họ sống không nô lệ cho dục vọng, nên khi ai ở gần họ đều cảm thấy an vui và hạnh phúc y như họ. Khi một người tin sâu nhân quả, họ sẽ yêu thương mọi loài, mọi người như bản thân họ và họ không những không sát hại hay làm tổn thương ai mà còn tìm cách giúp đỡ tất thảy mọi người xung quanh. Khi một người tin sâu nhân quả, họ sẽ bảo vệ hạnh phúc của bạn như hạnh phúc của chính mình, không những thế họ còn giúp người khác được hạnh phúc hơn đó mới là chân hạnh phúc
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
NGHÈO CÓ BỐ THÍ ĐƯỢC KHÔNG? Có một câu chuyện kể về cuộc đối thoại giữa một vị Hòa thượng và một người dân thường như thế này: Một ngày nọ, có một người đàn ông chạy đến trước mặt vị Hòa thượng. Anh ta vừa khóc vừa kể lể: “Thưa ngài, vì sao con làm việc gì cũng đều không thành công?”. Vị Hòa thượng trả lời anh ta rằng: “Điều này là bởi vì ngươi không học được bố thí!” (Bố thí ở đây được hiểu là cho, quyên tặng, thực hành…) Người đàn ông lại nói: “Nhưng con chỉ là một người nghèo đói thôi ạ!” Hòa thượng nghe xong lại nói với anh ta rằng: “Cũng không phải là như vậy! Một người cho dù là không có tiền cũng vẫn có thể cho người khác 7 thứ: 1. Bố thí bằng vẻ mặt: Ngươi có thể cho người khác vẻ mặt tươi cười niềm nở. 2. Bố thí bằng lời nói: Ngươi có thể cho người khác những lời cổ vũ khích lệ, lời an ủi, lời khen ngợi, lời khiêm tốn và lời nói ấm áp. 3. Bố thí bằng tấm lòng: Hãy mở rộng tấm lòng và đối xử chân thành với người khác. 4. Bố thí bằng ánh mắt: Hãy dùng ánh mắt thiện ý để nhìn người khác. 5. Bố thí bằng hành động: Dùng hành động để đi giúp đỡ người khác. 6. Bố thí bằng chỗ ngồi: Khi đi xe hay thuyền, có thể đem chỗ ngồi của mình tặng cho người khác. 7. Bố thì bằng nơi ở: Đem phòng ở trống không sử dụng cho người khác nghỉ ngơi”. Cuối cùng, vị Hòa thượng lại nói: “Vô luận là ai, chỉ cần dưỡng thành 7 thói quen này thì phước đức sẽ đến với người đó “như hình với bóng!”.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
3 Điều giúp bạn loại bỏ sự lo lắng, sợ hãi và phiền não 1. Học cách kiểm soát bản thân Bạn không thể kiểm soát hành động của người khác, và cũng không nên cố gắng. Nhưng bạn có thể kiểm soát không chỉ hành động của bạn, mà còn ý nghĩ của bạn. Bạn có thể ngừng làm sống lại nỗi đau, và chọn để đi tiếp. Bạn có năng lực này. Bạn chỉ cần học cách thực hiện. 2. Hiểu được quy luật của cuộc sống Cuộc sống là một vòng tròn của quy luật sinh - lão - bệnh - tử. Dù là ai cũng không thể thoát khỏi điều này, vì thế, được sống trên đời là một may mắn, còn cái chết là điều tất yếu, không có gì đáng sợ. Hiểu được điều này, cuộc sống dẫu ngắn ngủi thì cũng luôn vui vẻ, ý nghĩa. Nếu có sợ, thì hãy sợ rằng ta sống trên đời mà chỉ như tồn tại, chẳng làm được việc gì có ích, chẳng giúp gì được cho ai. 3. Luôn tươi cười vui vẻ mỗi sáng Nếu buổi sáng bạn ra đường với một khuôn mặt cau có, khó chịu, chắc chắn bạn sẽ có một ngày làm việc không hiệu quả, không việc gì được hoàn thành. Và chính thái độ cáu kỉnh của bạn sẽ có thể khiến những người xung quanh cảm thấy không hài lòng và mất tập trung khi làm việc. Thay vào đó, hãy cứ tươi cười vui vẻ lên vì niềm vui bao giờ cũng dễ lây lan và dù ngày hôm ấy có mưa có bão bùng thì chí ít trong lòng bạn cảm thấy hài lòng là được.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
HÃY SỐNG SAO CHO THẬT VUI VẺ SỐNG VUI VẺ MỚI LÀ TỐT NHẤT Khi bạn buồn phiền hãy nghĩ cuộc sống là phép trừ, gặp một lần bớt một lần, còn có gì phải khổ não đây. Không quên ơn người giúp mình, không trách móc quá khứ của người khác, không giữ mãi trong lòng hận thù với người khác, tự khắc bạn sẽ thấy cuộc đời sao mà an yên, bình lặng đến vậy! Khi bạn gặp phải chuyện đau buồn, không như ý hãy nghĩ rằng cuộc sống chính là một lần phải vượt qua. Kiếp người khi đến tay không, ra đi cũng tay không, không mang đến hạt cát mà cũng không mang đi một áng mây nào. Khi bạn bất mãn, hãy nghĩ đến những người nghèo khổ kém may mắn hơn ta, biết đủ mới là hạnh phúc. So với người bệnh, hạnh phúc của ta là sống khỏe mạnh. So với người đã khuất, hạnh phúc của ta là còn sống. Người ta muốn sống tốt thì tâm phải giản đơn, phải hồ đồ một chút. Khi bạn cảm thấy không vui, hãy tự hỏi rằng mình còn lại bao nhiêu ngày để có thể dằn vặt. Nghĩ kỹ rồi, bạn sẽ không buồn nữa. Đồng hồ cát kia nào có lúc nào ngừng rơi, thời gian vô tình chẳng biết chờ ai. Khi bạn tức giận hãy nghĩ rằng liệu có cần phải khổ tâm vì một người không đáng hay không, ăn ngon, ngủ ngon, chăm sóc tốt, biết cách tiêu tiền là được rồi. Khi bạn muốn so đo tính toán, hãy nhớ lại rằng con người đến thế gian này cơ bản là tay không, hà cớ gì phải tính toán thiệt hơn, không chịu nhường một bước đây? Nói nhiều sẽ làm tổn thương người khác, so đo nhiều lại tổn hại tinh thần, vừa hại người lại hại mình, kết quả là hao tâm tổn sức. Một đời người thực ra chỉ cần không làm chuyện phải hổ thẹn với lương tâm, tự tại an nhàn đã là quý lắm rồi! Hãy sống sao cho thật vui vẻ. Có cơm thì ăn, buồn ngủ thì lên giường, có quần áo để mặc, có núi để leo, có nước để uống, có sách để xem, có việc để làm, có đường để đi, có người làm bạn là tốt nhất ! Sống vui vẻ thực ra không khó, hãy bỏ hết toan tính chức to quyền nhỏ. Sau này già rồi, ai còn để ý chiếc mũ quan trên đầu bạn to bao nhiêu nữa đâu? Sống vui vẻ mới là tốt nhất, chẳng việc gì phải để ý tiền ít tiền nhiều. Sau này già rồi, chết đi ai còn để ý bạn là ăn mày hay là người giàu có? Ai cũng có phiền muộn, hàng ngày đều có buồn phiền, quan trọng nhất là bạn không để ý đến nó, sống vui vẻ thì buồn phiền sẽ tự nhiên tan mất. Phiền não ngày ngày đều có nhưng nếu không tự tay nhặt lên thì người ta đâu phải u sầu nhiều đến vậy...!!!
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Câu Chuyện Món Quà - Đức Phật Và Tu Sĩ Bà La Môn Thô Lỗ Một hôm, khi Phật đang thuyết giảng giáo lý của mình cho các vị đệ tử dưới một cội cây lớn thì bỗng nhiên có một người tu sĩ Bà La Môn đi đến xúc phạm Ngài và có ý định tấn công Ngài. Nhưng dưới cái nhìn trí tuệ của một bậc toàn giác, Ngài đã phản ứng lại thái độ giận dữ bằng sự im lặng hoàn toàn. Khi ấy, vì quá ngạc nhiên trước cách hành xử của Đức Phật, người đàn ông Bà La Môn đã hỏi Phật rằng tại sao lại im lặng nghe ông ta chửi. Đức Phật đã trả lời một cách bình thản: “Nếu ta tặng ông một món quà, ông không nhận thì món quà đó thuộc về ai? “Thuộc về tôi” - Người đàn ông đáp. Đức Phật gật đầu và giải thích: “Cũng như vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi” Bài học ở đây là: Mặc dù một số người quyết định lãng phí thời gian và năng lượng của họ cho chúng ta bằng những lời lẽ xúc phạm nhưng chúng ta có quyền lựa chọn rằng liệu mình có nên tiếp nhận nó hay không. Cũng giống như chúng ta chọn chấp nhận món quà hay trả lại cho người tặng. Nếu bạn chấp nhận, bạn cầm quà, nếu không, người xúc phạm bạn đơn giản chỉ là một người đáng thương bị bỏ mặc với cách hành xử tiêu cực của họ.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Câu chuyện về sự khoan dung Một buổi tối nọ, có một vị thiền sư già đi dạo trong thiền viện, chợt trông thấy một chiếc ghế dựng sát chân tường nơi góc khuất. Đoán ngay ra đã có chú tiểu nghịch ngợm nào đó làm trái quy định vượt tường trốn ra ngoài chơi, nhưng vị thiền sư không nói với ai, mà lặng lẽ đi đến, bỏ chiếc ghế ra rồi quỳ xuống đúng chỗ đó. Một lúc sau, quả đúng có một chú tiểu trèo tường vào. Khi đặt chân xuống, chú tiểu mới kinh ngạc khi phát hiện ra dưới đó không phải là chiếc ghế mà là vai thầy mình, vì quá hoảng sợ nên không nói được gì, đứng im chờ nhận được những lời trách cứ và cả hình phạt nặng nề. Không ngờ vị thiền sư lại chỉ ôn tồn nói “Đêm khuya sương lạnh, con mau về thay áo đi”. Sự khoan dung của vị thiền sư già đã khiến chú tiểu suốt đời không quên được bài học đó. Người xưa dạy: Rộng lớn nhất thế giới là đại dương, rộng lớn hơn cả đại dương là bầu trời, rộng lớn hơn cả bầu trời chính là lòng người. Sự khoan dung, nếu được dùng đúng chỗ và đúng lúc thì còn có tác dụng mạnh mẽ hơn sự trừng phạt, bởi nó tác động rất mạnh đến nhận thức mỗi con người. Thậm chí, khoan dung với người cũng chính là khoan dung với mình, giải thoát mình khỏi những sự giận dữ, căm tức, hận thù, tranh chấp…, nhờ đó mà cân bằng được cuộc sống của mình.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
15 lời hay nên biết để sống hạnh phúc hơn 1. Quá khứ dù tồi tệ đến đâu, ta vẫn có thể làm lại từ đầu. 2. Ngày hôm nay là ngày quan trọng nhất. Mỗi buổi sáng thức dậy hãy cứ mỉm cười. 3. Có được thân thể khỏe mạnh chính là phước báu. Hãy trân trọng từng phút giây của cuộc đời. 4. Một người là kết quả của những gì anh ta suy nghĩ. Hãy nuôi dưỡng sự thanh tịnh, hạnh phúc tự sẽ đuổi theo mình. 5. Thanh tịnh và giản đơn là đôi cánh của sự thăng hoa. 6. Tâm của bạn là tên lừa gạt đáng sợ nhất. Người khác chỉ gạt bạn phút giây, nhưng nó sẽ lừa bạn cả đời. 7. Thù hận giống như than đỏ, nếu nắm chặt nó ta sẽ bị bỏng trước khi ném cho người khác. 8. Người không tham ái thì không mong cầu, không mong cầu thì sẽ không sợ hãi. 9. Người có trí thì vững như bàn thạch. Họ không bị chi phối bởi giông bão của những nhận xét khen chê. 10. Thứ không thuộc về mình thì đừng cố chấp. Đôi lúc buông xả mới là hạnh phúc của cuộc đời. 11. Tâm bám chấp là nguồn gốc của khổ đau. 12. Vạn pháp thế gian vốn dĩ vô thường. Niềm vui và nỗi đau dù lớn đến đâu cũng không tồn tại mãi. 13. Nếu không nhận ra và biết ơn những thứ mình đang có. Bạn sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc đích thực. 14. Hãy cẩn trọng trong suy nghĩ, lời nói và hành động của mình. Nhân quả không chừa bất cứ một ai. 15. Một đốm lửa có thể thiêu đốt cả một khu rừng. Một con rắn nhỏ có thể khiến ta mất mạng. Đừng nghĩ có thể xem thường những điều nhỏ bé.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
LỜI PHẬT DẠY VỀ CHỮ NHẪN Theo cách nghĩ của thế gian, nhẫn nhịn, hay nhẫn nhục, có nghĩa là nhẫn nại, chịu đựng, nhịn nhục, cam chịu… đối với những nghịch cảnh hay những điều bất như ý, nhằm khiến bản thân được yên ổn. Hoặc nhẫn nhịn còn có ý nghĩa là nhẫn nhịn chịu đựng luồn cúi, chấp nhận thấp hèn hơn để có thể danh vọng địa vị, hoặc trong cuộc sống bị chèn ép quá nên phải nhẫn nhịn mà sống, nếu không sẽ bị dồn đến bước đường cùng. Thế nhưng, nhẫn nhịn như vậy chỉ khiến bản thân được yên ổn nhưng trong lòng luôn phiền não, tâm ấp ủ oán hận. Lời Phật dạy nhẫn nhịn nằm ở một khía cạnh khác hẳn. Nhẫn theo quan niệm của đạo Phật chính là nhận lãnh sự khinh khi, nhục mạ, não hại với một tâm thế bình thản, không giận tức. Nhẫn nhịn là dứt sự tranh cãi vô lý, là dùng chánh niệm để thắng tà niệm, là dùng tình thương để cảm hóa sự sân hận, là dùng trí huệ để mọi việc ôn hòa. Trong kinh thư Phật giáo ghi lại câu nói của Phật Thích Ca Mâu Ni: “Ta hiểu rõ cái tinh túy của ‘không tranh giành’, có thể nói là thiên hạ đệ nhất.” “Trong sáu phép độ và hàng vạn phương pháp tu hành, ‘Nhẫn’ là đệ nhất”. Theo lời Phật dạy nhẫn nhịn, học cách nhẫn không phải là hạ thấp mình, mà chính là nâng mình lên, dùng sự tỉnh thức của bản thân để thức tỉnh người khác. Sở dĩ chúng ta tồn tại ở đời là do thiện duyên hoặc ác duyên đã tạo nên từ kiếp trước. Kiếp này dùng thân tâm mà tu tập, tạo duyên lành cho mai sau, vừa trả nghiệp vừa làm sạch nghiệp, ấy mới chính là một đời an vui an lạc.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Năm Triền Cái Là Gì? Chúng Ảnh Hưởng Thế Nào Đến Sự Hành Thiền? Năm triền cái là năm màn ngăn che làm cho con người không thấy được nội tâm mình: Tham lam, sân hận, trạo cử, hôn trầm và nghi ngờ. Năm triền cái là chướng ngại chính cản trở sự thành công trong hành thiền và phát tuệ giải thoát. 1 - Tham dục triền cái Tham là để chỉ trạng thái mong cầu dục lạc, vui thú qua năm giác quan của hình dáng, âm thanh, mùi hương, vị nếm, và cảm xúc. Trong một dạng cực đoan, tham dục là lòng mong ước mãnh liệt để tìm khoái lạc trong những hoạt động tình dục, của cải vật chất. Tham dục triền cái nằm trong hệ thống quán pháp có nghĩa là lòng tham dục, luyến ái đối với một hay nhiều đối tượng khác. Trong khi lòng tham dục thuộc bản năng tuần tuý được gọi là tham kiết sử, thì dục ái trên một đối tượng cụ thể khác lại là tham dục triền cái. 2 - Sân triền cái Sân triền cái là tấm màn ngăn che trí tuệ và chướng ngại đạo thứ hai. Sân triền cái bao gồm cả hai trạng thái sân và hận, trong kinh Nikaya gọi là Phẫn nộ và Hiềm hận. Phẫn nộ là sự tức giận bộc lộ ra ngoài; còn hiềm hận là thù hằn, uất ức ngấm ngầm trong tâm. Trong khi sân kiết sử thuộc hệ thống quán tâm là tâm sân hận chính là bản thân mình (tức mình, ực mình); thì sân triền cái trong hệ thống quán pháp chính là sự tức giận, hận thù đối với đối tượng khác. Trong kinh Nikaya, đối tượng gây cho ta sân hận được gọi theo nhiều tên khác nhau: đối ngại tướng, chướng ngại tướng, pháp đối ngại, pháp chướng ngại, pháp sân.... 3 - Hôn trầm và thùy miên triền cái Hôn trầm chỉ trạng thái nặng nề của cơ thể và mờ tối của tâm thức, kéo con người vào một sự lừ đừ và chán nản. Đó cũng là trạng thái tâm lý mệt mỏi, uể oải, lười biếng, buồn ngủ. Đức Phật ví nó như thể bị giam vào một phòng tối, chật chội, không thể di chuyển tự do, trong khi bên ngoài là trời nắng sáng. Thụy miên có nghĩa là ngủ gục. 4 - Trạo hối: trạo cử và hối quá Trạo cử là để chỉ trạng thái tâm và thân như khỉ vượn chuyền cành, không bao giờ chịu ở yên, luôn lay động và hoặc suy nghĩ lung tung. Hối quá: hối hận và day dứt về lỗi lầm đã qua. 5-Nghi Nghi là cái lòng nghi ngờ ngăn che không thấy sự thật, chỉ trạng thái nội tâm đặt nhiều câu hỏi rối ren về khả năng của bản thân. Là sự hoang mang không biết có tu đúng phương pháp, đúng mục đích... hay không.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Thay vì phán xét, miệt khinh Hãy ngồi soi lại xem mình tốt chưa Chớ nên ác khẩu văng bừa Ở đời ai dễ sớm trưa vẹn toàn! Thay vì giải nghiệp, cầu an Hãy tu tâm tính và làm điều hay Phàm khi sống tốt mỗi ngày Ắt tâm an lạc, chẳng day dứt gì! Thay vì trách oán, sân si Hãy thôi nhỏ mọn so bì hơn - thua Thấp - cao như thể trò đùa Thế thời xoay chuyển, tôi- vua luân vòng! Thay vì giành giật, đếm đong Phù vân xem nhẹ cho lòng thảnh thơi Báu châu cũng chỉ nhất thời Thác ai mang được về nơi cửu tuyền! Thay vì trốn chạy nghiệp duyên Hãy truy gốc gác muộn phiền do đâu An nhiên cho bớt lụy sầu Vô ưu trước những nông sâu, ngắn dài! Thay vì kỳ vọng ngày mai Công danh toại ý, lộc, tài ước mong Hãy yêu và hãy bằng lòng Những gì đang có ở trong tay mình! Vô thường biến dị nhân sinh Vô ưu để lấy thanh bình, an yên
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Người có biết trần gian là quán trọ Vừa thanh xuân thoắt cái đã bạc đầu Đời vội vã còn ta thì lơ đễnh Lạc nhau rồi sao tính cuộc bể dâu? Người có biết cuộc đời vô thường lắm Buông bỏ đi sao cứ phải dày vò Hãy thương yêu khi vẫn còn có thể Khép mắt rồi hoá cát bụi tàn tro... Nếu có thể đừng trách chi dâu bể Bao muộn phiền người cứ thả trôi đi Đời ngắn lắm yêu thương còn chưa đủ Nên đừng buồn vì những chuyện sân si! Nếu có thể rộng lòng thêm chút nữa Dành cho nhau nhiều hơn những nụ cười Dù nghèo khó hay giàu sang... bình thản Mang được gì khi về cõi... người ơi! Người có biết trăm năm kia hữu hạn Chốn trần gian ai rồi cũng sẽ già Bàn tay thương thêm một lần hãy nắm! Lỡ mai này vĩnh viễn phải rời xa.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Kinh Từ Bi Sám Hối... (Trích) Nếu trước kia vô minh con đã phạm lỗi lầm nay sám hối ăn năn nguyện ngăn chừa mãi mãi. Nếu trước kia sân hận con đã thù ghét người gây máu đổ đầu rơi hay nhà tan cửa nát. Có khi bằng lời nói con đã xúc phạm người ý khinh bỉ chê cười khiến cho người đau khổ. Nay quay về nẻo Chánh hiểu lầm lỗi ngày xưa lòng ray rứt vô bờ xin cúi đầu sám hối. Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát (1 lạy) Nếu trước kia kiêu ngạo chẳng biết tôn trọng người miệng chỉ thích chê cười để cho mình là giỏi. Thành công được chút ít tưởng mình tài lắm rồi nuôi lớn mãi cái Tôi trong kiêu căng tự đắc. Khi lòng đầy tự mãn dễ nóng nảy hung hăng tâm dục vọng trào dâng khó mà kiềm chế được. Nay tìm về Chánh Đạo hiểu nhân quả nghiệp duyên lòng ray rứt triền miên xin cúi đầu sám hối. Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát (1 lạy)
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Nếu chúng ta hiểu rõ nghiệp luật, thì chúng ta sẽ cảm nghiệm thấy sống một cuộc đời lương thiện quan trọng đến như thế nào trong khi chúng ta còn sống. Đợi đến lúc chết thì sẽ quá muộn. Là nhà sư đôi khi tôi được yêu cầu đến tụng kinh cho tang lễ. Tôi cảm thấy buồn cho gia quyến người mất, nhưng tôi cũng cảm thấy không giúp được gì vì quá nhiều khó xử trong vai tṛò của nhà sư đi tụng kinh đám tang. Một ngày, một phụ nữ trẻ tuổi đến gặp tôi cho biết cha cô mới chết sáng hôm đó. Ông mới 42 tuổi. Cô nói với tôi “Xin mời thầy đến tụng kinh. Xin thầy mở con đường cho cha tôi”. Tôi nhìn cô ta với tất cả tấm ḷòng từ bi mà tôi có thể tập trung. Tôi có thể cảm thấy sự bối rối và đau khổ của cô. Cô khoảng 20 tuổi và là một người con gái có hiếu. Trong thâm tâm tôi nói thầm với mình: “Trời ơi tôi sẽ mở đường cho người như thế nào đây? Con đường tưởng tượng nào tôi sẽ vẽ trong không khí cho hồn tưởng tượng đặt chân lên? Làm sao tôi có thể nói với người phụ nữ trẻ tuổi tội nghiệp đang ở trong tình trạng buồn phiền và bối rối rằng:” không có con đường nào như cô có lẽ đã tưởng tượng như thế?” Đức Phật cũng có lần ở trong tình thế như vậy và Ngài đã trả lời ra sao? Một hôm một người trẻ tuổi lại gần Đức Phật và hỏi Ngài: “Bạch Thế Tôn, cha con chết. Xin mời Đức Phật đến và cầu nguyện cho cha con, cứu độ linh hồn ông ấy để ông ấy có thể đi lên thiên đàng. Những người Bà La Môn cử hành những nghi thức này nhưng Đức Phật lại còn mạnh hơn họ nhiều. Nếu Ngài sẽ làm điều đó, chắc chắn hồn cha con sẽ bay thẳng về thiên đàng”. Đức Phật trả lời, “Rất tốt, hãy đi ra chợ và đem về cho ta hai cái bình đất và một ít bơ”. Người trẻ tuổi sung sướng vì Đức Phật đã hạ cố thi hành một số thần thông để cứu linh hồn cha của mình. Anh ta vội vã đi ra phố và mua các thứ mà Đức Phật bảo. Đức Phật chỉ dẫn cho anh ta để bơ vào một bình và để đá vào bình kia. Rồi ném cả hai bình đó xuống ao. Người trẻ tuổi làm theo và cả hai bình đều chìm xuống đáy ao. Rồi Đức Phật tiếp tục: “Bây giờ hãy lấy một cái gậy và đập vỡ hai bình đó ở dưới ao”. Người trẻ tuổi làm theo. Hai cái bình bị đập vỡ và bơ thì nhẹ đã nổi lên còn hòn đá vì nặng nên vẫn ở dưới đáy ao. Rồi Đức Phật nói: “Bây giờ nhanh lên đi tập họp tất cả những thầy tu. Hãy nói với họ đến và tụng kinh để bơ chìm xuống và viên đá nổi lên. "Người trẻ tuổi nhìn Đức Phật, sửng sốt, nói, “Bạch Đức Thế Tôn, Ngài có nói thật không ạ. Chắc chắn Ngài không thể trông chờ bơ nhẹ mà chìm và đá nặng mà nổi. Điều đó ngược lại với quy luật tự nhiên.” Đức Phật mỉm cười và nói: “Này con, con đã thấy nếu cha con có một cuộc đời lương thiện thì những hành vi của ông cũng nhẹ như bơ cho dù thế nào thì ông cũng lên thiên đàng. Không ai có thể cản được, ngay cả đến ta. Không ai có thể chống lại nghiệp luật thiên nhiên. Nhưng nếu cha ngươi có một cuộc đời bất thiện thì cũng giống như hòn đá nặng, cha ngươi sẽ bị chìm vào địa ngục. Dù tụng kinh nhiều đến đâu đi nữa bởi tất cả các thầy tu trên thế giới này cũng không thể gây thành khác được.” Người trẻ tuổi hiểu ra. Anh thay đổi quan niệm sai lầm của anh và ngừng đi loanh quanh đ̣i hỏi cái không thể được. Nụ cười của Đức Phật đã đi tới điểm: Không ai có thể cứu chúng ta, sau khi chúng ta chết. Theo nghiệp luật, chúng ta là sở hữu chủ của những hành vi của chúng ta, chúng ta là người thừa hưởng những hành vi của chúng ta. Những hành vi của chúng ta thực sự là tài sản của chúng ta. Chúng là chỗ nương tựa thực sự của chúng ta, là những thân nhân thực sự của chúng ta. Chúng là trung tâm từ đó chúng ta xuất phát. Khi chúng ta chết, chúng ta không mang được dù chỉ có một xu với chúng ta, hay bất cứ thứ đồ dùng của cá nhân chúng ta. Cũng chẳng có thể mang được một trong những người thân để cùng đi với chúng ta. Giống như chúng ta đến một mình theo nghiệp của chúng ta thì chúng ta cũng phải ra đi một mình.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Ngày nay, những tín ngưỡng dân gian với quá nhiều hình thức làm cho con người không biết rõ được bản chất thực hư của nó như giết hại loài vật cúng tế, mê tín dị đoan, ông lên bà xuống, cúng sao giải hạn và vô vàn các tập tục làm con người đánh mất chính mình vì không biết cách làm chủ bản thân. Nhan nhản khắp nơi trong các đình, chùa, miếu là hiện tượng xin bùa phát lộc để làm ăn phát đạt, dán tiền lên tượng Phật, Bồ-tát hoặc lấy tay xoa lên hình tượng rồi xoa vào thân mình và gọi đó là lộc của trời, Phật, Bồ-tát hay của đấng bề trên. Khi đến chùa thì ta vái lạy, cầu khẩn, van xin đủ thứ chuyện. Ta chỉ cúng một ít tiền hay phẩm vật mà lại muốn Phật, Bồ-tát ban cho mình đủ thứ. Nếu những gì mình cầu xin mà được như ý thì luật nhân quả sẽ không còn tồn tại. Rõ ràng, từ con người cho đến muôn loài vật đều phải chịu sự chi phối của nhân quả, không có vật nào trên thế gian này thoát ngoài lý nhân quả. Người không tu theo đạo Phật không tin lý nhân quả là lẽ đương nhiên. Nhưng đã là Phật tử mà ta còn mê tín dị đoan, lúc nào cũng cầu khẩn, van xin, mong muốn đủ thứ thì có xứng đáng là người Phật tử chân chính hay không? Tuy nhiên, nếu chúng ta bố thí với tâm tham lam, ích kỷ, mong muốn việc bố thí sẽ giúp mình được giàu hơn thì dĩ nhiên phước vẫn có nhưng tâm tham đắm, dính mắc sẽ ngày càng nặng nên càng bố thí ta lại càng mê muội. Những ai phóng sinh với tâm mong cầu, hám danh thì sẽ bỏ tiền mua một con vật nào đó rồi nhốt lại, chờ ngày có lễ trong chùa mới tụng kinh cầu nguyện, phóng sinh, mặc cho con vật thoi thóp trong chậu, trong lồng. Phóng sinh như vậy là vô tình đánh mất ý nghĩa phóng sinh, không phải vì lòng từ bi thương vật. Phóng sinh đúng nghĩa là khi thấy con vật sắp bị con người giết hại thì vì lòng từ bi thương xót ta mua lại đem thả hay khuyên họ thả chúng. Phóng sinh như vậy mới đúng ý Phật, cách phóng sinh đó sẽ không làm người khác có cơ hội lợi dụng sinh lợi nhuận như những người mua bán chim cá trong các chùa. Người Phật tử chân chính trước tiên phải nghiên cứu lời Phật dạy rồi sau đó suy ngẫm, quán chiếu và ứng dụng tu hành thì sẽ biết rõ mọi việc trên thế gian này đúng sai, phải quấy, tốt xấu, thật giả ra sao. Chúng ta tin Phật ở đây là niềm tin chân chính sau khi phát sinh trí tuệ, nhờ vậy ta tin sâu nhân quả, tin chính mình làm chủ được bản thân. Do đó, ta thờ Phật, cúng Phật, lạy Phật là vì lòng cung kính, vì sự biết ơn nên cố gắng thực hành “phước huệ song tu” cho đến khi nào bằng Phật mới thôi.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Bài thơ cuộc đời. Tác giả: Nguyễn Thị Hồng Ánh Một sớm mai khi giật mình thức giấc Chợt thấy ta bên triền dốc cuộc đời Phía sau mình một khoảng vắng chơi vơi Ở nơi đó chứa buồn vui một thuở. Nửa cuộc đời còn bao điều trăn trở Những ân tình muốn trả vẫn chưa xong Bao buồn vui còn canh cánh trong lòng Nơi sâu thẳm có nỗi niềm chưa tỏ. Người ta bảo trần gian là quán trọ Biết ta còn ở lại được bao lâu Bởi phải nhường cho người sẽ đến sau Nên trân trọng khoảng thời gian còn lại. Ta muốn gửi một chút tình ngang trái Ở trong lòng đã cất giữ từ lâu Muốn trao Người mà Người mãi tận đâu Đành day dứt gửi vào trong nỗi nhớ. Quá nửa đời ta còn vương chữ nợ Nợ ân tình nợ cả những yêu thương Phía trước ta là điểm cuối con đường Khi đến đó chắc cõi lòng thanh thản. Quay nhìn lại ta thấy bao người bạn Vẫy tay chào mà mắt lệ rưng rưng Cảm xúc kia ta vài bận đã từng Nên đành vậy trần gian ta ở lại
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Bài Thơ Cúng Mẹ - Ngày...Tháng...Năm... Mẹ Tủi - Tác Giả: Hai Danh Hắn là người thành đạt Gia cảnh rất đề huề Có con ngoan, vợ đẹp Cuộc sống vạn người mê. Cứ mỗi lần giỗ mẹ Hắn thết cỗ linh đình Nào sơn hào, hải vị... Để chứng tỏ cái tình. Trong một lần dọn dẹp Đem vứt bớt đồ thừa Hắn thấy quyển nhật ký Của mẹ mình năm xưa. Tò mò nên hắn đọc Những con chữ quay cuồng Bởi những trang nhật ký Là những câu chuyện buồn: Ngày... tháng... năm... mẹ tủi Con mắng mẹ: Già rồi Sao còn như con nít Làm cơm vãi khắp nơi! Ừ! Bởi vì tuổi lắm Nên mắt kém, tay run Có làm rơi ít hột Âu cũng chỉ chuyện thường! Khi con còn nhỏ dại Cũng làm vãi khắp nơi Mẹ quét, lau, gom lại... Đâu trách mắng nửa lời? Ngày... tháng... năm... mẹ tủi Con mắng mẹ: Mặc đồ Sao lóng nga lóng ngóng Y hệt nhành cây khô! Ừ! Tuổi già xương cứng Gân cũng chẳng dẻo dai Khó xở xoay, quay trở Sao cứ mắng mẹ hoài? Khi con còn nhỏ dại Cứ hiếu động chân tay Mẹ mặc hoài mới được Đâu trách mắng nọ này? Ngày... tháng... năm... mẹ tủi Con mắng mẹ: Điếc à? Trả lời rồi vẫn hỏi Cứ như trúng phải tà! Ừ! Già nên nghễnh ngãng Nghe lúc được, lúc không Mẹ mới đi hỏi lại Mắng chi để tủi lòng? Khi con còn nhỏ dại Hỏi đủ chuyện trên đời Mẹ kiên trì đáp lại Đâu mắng mỏ một lời? Ngày... tháng... năm... mẹ tủi Con mắng mẹ: Bực mình! Cả đêm ho sù sụ Mất ngủ cả gia đình! Ừ! Tuổi nhiều bệnh lắm Quy luật của tự nhiên Mẹ đâu mong như thế Mắng chi để tủi phiền? Nhớ khi con nhỏ dại Đủ thứ bệnh mang vào Hàng năm trời khóc quấy Mẹ đâu trách câu nào? Ngày... tháng... năm... mẹ tủi Cứ mỗi bận ăn cơm Mẹ phải ngồi góc khuất Bởi người mẹ không thơm. Ừ! Kiếp này ta sống Con nít đến hai lần Mẹ già không tự liệu Tất cả cậy con làm! Nhớ khi con nhỏ dại Tè, ị bậy khắp nơi... Mẹ lau chùi, tắm rửa Có bao giờ chê hôi? Ngày... tháng... năm... mẹ yếu Chắc chẳng thể... nữa rồi Những dòng này mẹ viết Là sau cuối trong đời: Dù cho con lạnh nhạt Hay gắt gỏng bấc, chì Mẹ chỉ buồn đôi chút Chứ không trách cứ gì! Con vẫn là con mẹ Bé bỏng và đáng yêu Dù cho theo năm tháng Con đã đổi thay nhiều...! Hắn thẫn thờ nét mặt Nhìn lên phía bàn thờ: Ánh mắt bà âu yếm Qua lớp khói hương mờ! Hắn nấc lên từng chặp: Con bất hiếu mẹ ơi Con muốn xin lỗi mẹ Nhưng đã quá muộn rồi! Những ai còn Cha- Mẹ Hãy thức tỉnh kịp thời Đừng để thành quá muộn Ôm hối hận cả đời! Mâm cao ngày cúng họ Cũng chẳng ý nghĩa chi Nếu khi cha mẹ sống Đối xử chẳng ra gì!
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Lời khuyên cho con, Tác giả: Nguyễn Đình Huân. Nếu vấp ngã hãy tự mình đứng dậy Cuộc đời này luôn đầy rẫy chông gai Ngẩng cao đầu và bước tới tương lai Đừng trông mong bất kỳ ai giúp đỡ Hãy tự mình làm dù hay dù dở Chưa thành công đừng than thở nghe con Phía trước chúng ta cơ hội vẫn còn Nếu cố gắng sẽ làm tròn mơ ước Có những lúc phải một mình lội ngược Mặc dòng đời như dòng nước chảy xuôi Sau đắng cay ta sẽ được mỉm cười Nếu có thể hãy giúp người hoạn nạn Cố gắng sống để bớt thù thêm bạn Đừng bao giờ phải buồn chán bi quan Vết thương sẽ lành bằng thuốc thời gian Không được quên thuở cơ hàn khốn khó Yêu đồng loại và chúng sinh cây cỏ Sống có tình để cho gió cuốn đi Vui lên con gác bỏ hết sân si Và hạnh phúc với những gì mình có.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Bài Kệ Cầu Nguyện Hòa Bình - Ni Trưởng Huỳnh Liên Đời gặp thuở can qua chinh chiến, Sống những ngày nguy biến kinh tâm. Kéo dài thê thảm nhiều năm, Đầy trời sát khí cõi âm hiện hình! Kẻ thác đi hồn linh tức tưởi, Người sống còn rũ rượi sầu thương. Kể đâu hết khúc đoạn trường, Bàn tay ác nghiệt vô thường gây nên. Thử xét lại căn nguyên giặc giã, Bởi loài người mất cả lòng nhơn. Thế thì đạo đức hết trơn, Mất sao mất cả chữ NHƠN là người! Đời như thế, mất đời có phải? Chữ ĐỜI là mãi mãi đời đời. Nhơn từ ấy đạo bền dài, Vĩnh miên trường cửu đạo đây là đời. Đời không đạo nên đời loạn khổ, Đạo ở đời thật chỗ yên vui. Dài dòng chẳng nói xa xuôi, Tiến lên đạo chánh dẹp lui đường tà. Cầu học đạo ấy là cầu nguyện, Cầu sao cho phổ biến chúng sanh. Thế gian tất cả hiền lành, Tức thì thế giới hoà bình tự nhiên. Một lẽ nữa căn nguyên giặc giã, Bởi đời người tham chạ giựt giành. Miếng ăn lẽ sống cho mình, Mà bao kẻ khác điêu linh khốn nàn. Đạo cứu thế muôn ngàn điều luật, Đây hai điều phương thuật cứu tinh. Không trộm cướp, không sát sanh, Ấy là hai đấng thần linh hộ trì. “Nhơn bất sát” không khi nào giết, “Sát bất nhơn” mất biệt tiếng người. Bao nhiêu loài vật trên đời, Cũng thời mạng sống, cũng thời mang thân. Cũng đau đớn chịu phần sanh tử, Nỡ lòng nào bày sự giết ăn! Oái oăm bạc ác vô ngần, Giết thân kẻ khác nuôi thân của mình. Tâm đã chẳng động tình bi thiết, Mất thiện lương lịm chết cõi lòng. Quen tay giết được đèo bồng, Mạng người đồng loại, cũng không ngại ngùng. Càng tập nhiễm ăn dùng huyết nhục, Tánh tình người lắm lúc đổi thay. Thấm vào cơ thể lâu ngày, Hoà chung chất máu các loài thú muông. Đời hăng hái say cuồng chém giết, Bởi nung bầu nhiệt huyết bùng sôi! Hồn oan chết thảm không nguôi, Thù xưa vương vấn giục xui giặc loàn. Nay bằng muốn giải oan dứt nghiệp, Phép tu trì cần kíp ban hành. Mỗi người phải cữ sát sanh, Xót thương loài vật lòng lành ăn chay. Theo luật sống chẳng ai được giết, Không sanh người sao diệt mạng người? Lập nên luật sống ở đời, Bảo tồn mạng sống các loài nhỏ nhen. Nếu con kiến có quyền được sống, Thì loài người luật rộng biết bao. Tự do sống mãi bền lâu, Miễn đừng đoản mạng giảm thâu tuổi dài. Ăn để sống mỗi ngày đơn giản, Mễ cốc đều có sẵn khắp nơi. Cấy cày trồng tỉa đua bơi, Ấy là phận sự của người cư gia. Bậc giải thoát lìa xa nghệ nghiệp, Được nhẹ mình độ tiếp chúng sanh. Hạnh tu Khất sĩ lữ hành, Mỗi ngày khất thực trì bình giáo khuyên. Mượn thân ấy làm duyên tế độ, Cho thế trần được chỗ gieo nhơn. Tập lần bố thí ra ơn, Lòng tham dứt bỏ, đạo chơn hầu gần. Đã bố thí một lần cả thảy, Lộc của mình để lại cho đời. Ra đi chẳng dính trong người, Mảy may danh lợi tăm hơi của tiền. Rồi xin lại luân phiên mỗi bữa, Một bát cơm đủ chứa dạ dày. Chẳng dư cất để nhiều ngày, Không hay phung phí tốn xài chi chi. Người bố thí sau khi mình thí, Nên kẻ đời gắng chí học theo. Lòng tham làm giặc hiểm nghèo, Hạnh tu bố thí gương treo sửa đời. Pháp khất thực dạy người bố thí, Cùng dạy mình chơn lý không tham. Bao giờ dứt tánh mê ham, Muôn ngàn phận sự việc làm đều xong. Bằng trái lại nếu không huấn tập, Bước ra đời tạo lập thân danh. Ô hô sự nghiệp tan tành, Lại thêm báo hại chúng sanh khổ sầu. Trong đời phải cần tu hai pháp: Ăn chay và vui hạp đi xin. Luật nghiêm giới cấm giữ gìn, Muôn người hoà hiệp như in một người. Ấy phương pháp lập đời đạo đức, Dẫn loài người đến mức yên vui. Không còn loạn khổ chia phui, Ủ ê tang tóc ngậm ngùi đau thương! Cùng hiệp chí tìm phương cầu nguyện, Cầu xin cho xuất hiện triết nhân. Đảm đang phận sự độ trần, Cao xuê ngôi vị đáng phần Thế Tôn.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Lời Phật dạy về "Thiểu dục tri túc" Trong tất cả các Kinh, Đức Phật đều cho rằng một trong những nguyên nhân chính dẫn đến nỗi khổ là do tham lam. Vì thế, Người đã dạy phương pháp đối trị lòng tham chính là sống theo hạnh “Thiểu dục tri túc”. Tuy nhiên, hạnh sống thiểu dục tri túc ngày nay dường như đang trở nên mâu thuẫn với những quan điểm của xã hội hiện đại. Đó là do cách sống này không phù hợp hay do chúng ta chưa hiểu đúng và làm theo lời dạy của Đức Phật về Thiểu dục tri túc? Thiểu dục tri túc là gì? Thiểu dục tri túc nghĩa là giảm bớt ham muốn và biết đủ. Ở xã hội hiện đại, con người không ngừng nỗ lực và vươn lên để đạt được những thành công cũng như là thỏa mãn được đời sống vật chất đầy đủ, thì hạnh sống biết đủ có vẻ làm kiềm chế đi sự cầu tiến của một người. Đây là cách hiểu còn quá nông cạn, đi lệch hướng với lời dạy của Đức Phật. Ngạn ngữ Việt Nam có câu: “Bể kia dễ lấp, túi tham khó đầy”, để chỉ rằng lòng tham con người là vô hạn. Chính vì lòng tham đó mà chúng ta không tìm được hạnh phúc ngay trong cuộc sống này cũng như sản sinh ra nhiều hệ lụy của xã hội bằng những tệ nạn đầy nguy hiểm. Nhu cầu ở con người không có điểm dừng, đói thì muốn no, no thì muốn ngon, ngon thì món ăn lạ, độc đáo,…Chính vì cứ mãi theo những nhu cầu này mà gây nên sự phiền não. Đức Phật có dạy: “Này các Tỳ kheo, hai cực đoan này người xuất gia không nên thực hành”. Đó là: Chuyên tâm tham đắm dục lạc thấp hèn, không xứng đáng và không ích lợi; Chuyên tâm khổ hạnh, gây khổ đau, không xứng đáng và không ích lợi. Lối sống ép thân, khổ hạnh Đức Phật không muốn chúng ta phải đi theo. Và ngược lại lối sống quá tham đắm vào dục lạc là nguyên nhân của sự khổ. Chúng ta thường khổ vì tiền bạc, sắc đẹp, danh vọng, ăn uống và ngủ nghỉ. Vì sao chúng ta lại rơi vào điều này? Vì chúng ta đang là nô lệ của lòng tham, bị lòng tham điều khiển và khống chế nên gây ra bao khổ não vì không đáp ứng được những mong muốn của nó. Trong kinh Thuỷ Sám có câu: “Người biết đủ tuy nằm dưới đất vẫn lấy làm an vui, người không biết đủ dù ở thiên đường cũng không vừa ý”. Đó là lý do vì sao nhiều người giàu nhưng vẫn không tìm được hạnh phúc, người nghèo lại có được hạnh phúc tràn đầy. Ta thấy rằng, thiếu thốn hay đầy đủ không phải phụ thuộc vào vật chất, mà nó phụ thuộc vào tư tưởng hay cách suy nghĩ của chúng ta. Đây là lý do vì sao Đức Phật dạy hạnh thiểu dục tri túc cho người Phật Tử. Thiểu dục tri túc không kiềm hãm sự phát triển của bất kỳ ai, cách sống này là để đối trị với lòng tham không đáy, lòng tham gây ra phiền não không có điểm dừng mà chúng ta, những con người hiện đại đang bị vướng phải. Thiểu dục tri túc là môt sắc thái tâm lý sống. Người sống theo hạnh thiểu dục tri túc có những lợi ích gì? Khi nhu cầu giảm bớt và biết đủ, chúng ta sẽ không bị lòng tham điều khiển, dẫn dắt để thỏa mãn cái mong muốn cao xa ngoài khả năng của bản thân. Từ đó, chúng ta không cảm thấy ngột ngạt, khó chịu với thực tại, với những gì chúng ta đang có. Người sống theo hạnh thiểu dục tri túc là người hạnh phúc nhất, bởi chúng ta được tự tại trong đời sống mà không bị điều gì gò bó, gán ép. Chúng ta sẽ tự chủ trong mọi thứ, dù có thất bại cũng không nản lòng hay tuyệt vọng. Hiểu được hạnh thiểu dục tri túc, dù là người nghèo chúng ta vẫn không cảm thấy mặc cảm, tự ti mà hài lòng với những gì có được. Ngược lại chúng ta sẽ cảm thấy cuộc sống vô cùng nặng nề, khổ sở, đó là do cách suy nghĩ của chúng ta tạo ra. Nếu mọi người trong xã hội hiểu được và thực hành được hành thiểu dục tri túc như Đức Phật dạy thì sẽ giảm thiểu rất nhiều tệ nạn xã hội. Hệ lụy của lòng tham và không thực hành cách sống Thiểu dục tri túc Thực tế cho thấy, xã hội càng hiện đại, vật chất càng phát triển thì nạn trộm cướp cũng phát triển. Vì họ chạy theo những nhu cầu bên ngoài mà bất chấp tất cả để có được tài sản từ người khác. Giết người, lừa gạt ngày càng tinh vi hơn nhằm thỏa mãn nhu cầu của bản thân, gây nên sự lo lắng cho nhiều người. Ngoài ra, sự tham đắm địa vị đã làm cho lòng người mất đi lòng tin ở nhau, đạo đức suy đồi bởi sự hãm hại, đố kỵ, mưu tính đáng sợ. Là một người sống chân chính, biết kiểm soát nhu cầu và an vui với những gì mình có sẽ không bao giờ gây ra những điều tiêu cực như trên. Chiến tranh, thiên tai cũng do lòng tham của con người gây nên. Từ bao đời nay, nguyên nhân chiến tranh xuất phát từ quyền lợi, đất đai, vị thế của những người cầm quyền một đất nước. Khi lòng tham nổi lên thì mãi không có tiếng nói chung và sự thỏa hiệp, nhường nhịn nhau. Khi con người luôn muốn thỏa mãn được những nhu cầu tự đặt ra của bản thân thì vô tư khai thác tài nguyên môi trường đến cạn kiệt và phải nhận hậu quả như ngày ngay. Nếu chúng ta không kiểm soát được ham muốn của mình, không có điểm dừng thì sẽ tự gây hại cho bản thân và xã hội. Phật dạy: “Đa dục chi nhân, đa cầu lợi cố, khổ não diệc đa”. Có nghĩa là: người mong muốn nhiều, cầu lợi nhiều thì khổ não cũng nhiều.”
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Đoạn Thơ Đôi Khi Trích Trong An Nhiên Giữa Những Thăng Trầm - Tác Giả Như Nhiên Thích Tánh Tuệ Đôi khi cần biết dại khờ Để lòng thanh thản một giờ bình an Đôi khi cần bỏ tính toan Để bờ môi đó thênh thang nụ cười. Đôi khi "chín bỏ làm mười" Để thôi câm nín, một lời trao nhau. Đôi khi thấu hiểu niềm đau Để thôi phán xét những câu tuyệt tình. Đôi khi biết giở trang Kinh Để tìm thấy lại an bình nội tâm. Đôi khi biết sống lặng thầm Để nhìn tỉnh thức âm thầm nở hoa. Đôi khi cần biết lỗi ta Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người. Đôi khi ngước mắt nhìn trời Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân. Đôi khi cần biết dửng dưng Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời! Đôi khi cần biết buông lơi. Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng Đôi khi nhặt, đôi khi khoan Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau. Đôi khi nhớ lúc ban đầu Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ. Đôi khi tỉnh giữa đời mơ Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư. Đôi khi biết rãi lòng từ Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi. Đôi khi biết lặng cái tôi Để đây với đó xa xôi lại gần. Đôi khi đạm bạc, thanh bần Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh. Đôi khi chuông mõ tu hành Biết đời hơn thiệt, đua tranh mãi đời. Đôi khi ngồi giống Phật ngồi Như như bất động nụ cười thiên thu. Để ngày nao dứt phàm phu Mở toang cánh cửa Chân Như bước về. Trích trong tập An nhiên giữa những thăng trầm Tác giả: Như Nhiên Thích Tánh Tuệ
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Thế nào là Tỷ kheo giới hạnh cụ túc? Tỷ kheo từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, biết tàm quý, có lòng từ, sống thương xót đến tất cả hạnh phúc của chúng sanh và loài hữu tình. Vị ấy từ bỏ lấy của không cho, tránh xa lấy của không cho, chỉ lấy những vật đã cho, chỉ mong những vật đã cho, tự sống thanh tịnh, không có trộm cướp. Tỷ kheo từ bỏ nói láo, tránh xa nói láo, nói những lời chân thật, y chỉ trên sự thật, chắc chắn, đáng tin cậy, không lường gạt, không phản lại lời hứa đối với đời. Vị ấy từ bỏ nói hai lưỡi, tránh xa nói hai lưỡi, nghe điều gì ở chỗ này, không đến chỗ kia nói để sanh chia rẽ ở những người này; nghe điều gì ở chỗ kia, không đi nói với những người này để sanh chia rẽ ở những người kia. Tỷ kheo ấy sống hòa hợp những kẻ ly gián, khuyến khích những kẻ hòa hợp, hoan hỷ trong hòa hợp, thoải mái trong hòa hợp, hân hoan trong hòa hợp, nói những lời đưa đến hòa hợp. Vị ấy từ bỏ lời nói độc ác, tránh xa lời nói độc ác. Vị ấy nói những lời nói không lỗi lầm, đẹp tai, dễ thương, thông cảm đến tâm, tao nhã, đẹp lòng nhiều người. Vị ấy từ bỏ lời nói phù phiếm, tránh xa lời nói phù phiếm, nói đúng thời, nói những lời chân thật, nói những lời có ý nghĩa, nói những lời về chánh pháp, nói những lời về luật, nói những lời đáng được gìn giữ, những lời hợp thời, thuận lý, có mạch lạc hệ thống, có ích lợi. Vị ấy từ bỏ làm hại đến các hạt giống và các loại cây cỏ, dùng một ngày một bữa, không ăn ban đêm. Từ bỏ ăn phi thời. Từ bỏ đi xem múa, hát nhạc, diễn kịch. Từ bỏ trang sức bằng vòng hoa, hương liệu, dầu thoa và các thời trang. Từ bỏ dùng giường cao và giường lớn. Từ bỏ nhận vàng và bạc. Từ bỏ nhận các hạt sống. Từ bỏ nhận thịt sống. Từ bỏ nhận đàn bà con gái. Từ bỏ nhận nô tỳ gái và trai. Từ bỏ nhận cừu và dê. Từ bỏ nhận gia cầm và heo. Từ bỏ nhận voi, bò, ngựa và ngựa cái. Từ bỏ nhận ruộng nương, đất đai. Từ bỏ nhận người môi giới hoặc tự mình làm môi giới. Từ bỏ buôn bán. Từ bỏ các sự gian lận bằng cân, tiền bạc và đo lường. Từ bỏ các tà hạnh như hối lộ, gian trá, lừa đảo. Từ bỏ làm thương tổn, sát hại câu thúc, bứt đoạt, trộm cắp, cướp phá. Đoạn trên được trích từ kinh Sa môn quả trong kinh trường bộ ni ka da phật giáo nguyên thủy.
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Kinh Phước Đức Đây là những điều tôi được nghe hồi đức Thế Tôn còn cư trú gần thành Xá Vệ, tại tu viện Cấp Cô Độc, trong vườn Kỳ Đà. Hôm đó, trời đã vào khuya, có một thiên giả hiện xuống thăm Người, hào quang và vẻ đẹp của thiên giả làm sáng cả vườn cây. Sau khi đảnh lễ đức Thế Tôn, vị thiên giả xin tham vấn Người bằng một bài kệ: “Thiên và nhân thao thức Muốn biết về phước đức Để sống đời an lành Xin Thế Tôn chỉ dạy.” Và sau đây là lời đức Thế Tôn: “Lánh xa kẻ xấu ác Được thân cận người hiền Tôn kính bậc đáng kính Là phước đức lớn nhất. “Sống trong môi trường tốt Được tạo tác nhân lành Được đi trên đường chánh Là phước đức lớn nhất. “Có học, có nghề hay Biết hành trì giới luật Biết nói lời ái ngữ Là phước đức lớn nhất. “Được cung phụng mẹ cha Yêu thương gia đình mình Được hành nghề thích hợp Là phước đức lớn nhất. “Sống ngay thẳng, bố thí, Giúp quyến thuộc, thân bằng Hành xử không tỳ vết Là phước đức lớn nhất. “Tránh không làm điều ác Không say sưa nghiện ngập Tinh cần làm việc lành Là phước đức lớn nhất. “Biết khiêm cung lễ độ Tri túc và biết ơn Không bỏ dịp học đạo Là phước đức lớn nhất. “Biết kiên trì, phục thiện Thân cận giới xuất gia Dự pháp đàm học hỏi Là phước đức lớn nhất. “Sống tinh cần, tỉnh thức Học chân lý nhiệm mầu Thực chứng được Niết Bàn Là phước đức lớn nhất. “Chung đụng trong nhân gian Tâm không hề lay chuyển Phiền não hết, an nhiên, Là phước đức lớn nhất. “Ai sống được như thế Đi đâu cũng an toàn Tới đâu cũng vững mạnh Phước đức của tự thân.” (CCC) Kinh Phúc Ðức: Kinh này được dịch từ Mahamangala sutta (Sutta Nipata II) trong tạng Pali. Kinh tương đương trong tạng Hán là phẩm Cát Tường (phẩm thứ 42) của kinh Pháp Cú Thí Dụ (211, tạng kinh Ðại Chính).
@tri.tan.
@tri.tan. Жыл бұрын
Nghi thức PHÓNG SANH ĐƠN GIẢN dành cho TẤT CẢ MỌI NGƯỜI --- Lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam nói về việc giới sát phóng sinh như sau: “Chúng sinh từ xưa nay không dứt nổi nghiệp giết hại, ai ai cũng phạm vào việc sát sinh. Sát sinh có thể chia làm hai loại: Một là trực tiếp, hai là gián tiếp. Trực tiếp là tự mình giết hại chúng sinh, cắt xẻo lấy da thịt mà làm thức ăn. Gián tiếp là vì mình ăn thịt chúng sinh nên khiến cho người khác phải làm việc giết hại để phục vụ mình. “Cái nhân tạo ra của hai loại sát sinh này tích tụ lâu ngày, gặp duyên thì kết thành cái quả của nạn đao binh, chiến tranh. Có người cho rằng, muốn cứu vãn nạn chiến tranh thì phải làm nhiều việc thiện như sửa cầu, làm đường… Lời nói như vậy không thể tin cậy được. Bởi vì nay phải chịu nạn đao binh chẳng phải do cái nhân quá khứ phá hoại cầu cống, đường sá. Nay muốn lấy việc làm đường, sửa cầu cống mà giải trừ, thì là hai việc hoàn toàn khác nhau. “Tôi xin đem phương pháp phóng sinh đơn giản nói với các vị: Trước tiên phải gia trì chú Đại bi vào một ly nước sạch, rồi rưới lên mình chúng sinh được phóng sinh, miệng niệm bài sám hối như sau: Chúng con xưa nay tạo ác nghiệp Đều do ba độc tham, sân, si Từ thân, miệng, ý mà sinh ra Nay đối trước Phật cầu sám hối. “Sau khi niệm như vậy ba lần rồi, lại vì những súc sinh ấy mà niệm Tam quy y: Quy y Phật Quy y Pháp Quy y Tăng Quy y Phật không đọa địa ngục Quy y Pháp không đọa ngạ quỷ Quy y Tăng không đọa súc sinh “Tại sao đối với chúng sinh phải nói Tam quy y? Bởi vì tất cả chúng sinh đều có hai cái mạng: Một là thân mạng, hai là huệ mạng. Phóng sinh chẳng những cứu lấy thân mạng, mà cũng nên cứu lấy cái huệ mạng của chúng. Nói Tam quy y cho chúng nghe là tạo nhân lành cho chúng, nếu nghe mà nhận được thì đời sau sẽ không phải rơi vào địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Nếu được thân người thì có thể phát tâm Bồ-đề, tin sâu Phật pháp, sẽ có khả năng thành Phật. Đây tức là cứu cái huệ mạng của chúng.” Pháp sư Viên Nhân dạy rằng: “Tật bịnh, ung thư, tai nạn… sở dĩ có thể bất hạnh sinh ra là duyên nơi nghiệp giết hại trước kia chúng ta đã tạo nên mà chiêu cảm lấy quả báo này. Phương thức giải quyết chính là phóng sinh. Nhờ vào việc bỏ tiền, bỏ sức để cứu mạng phóng sinh nên có thể đền trả vô số món nợ sát sinh trước kia mà chúng ta đã thiếu. “Điều quý báu nhất của mỗi chúng sinh đều là mạng sống. Giết hại chúng thì chúng oán hận nhất, oan cừu kết sâu nhất, cho nên nói nghiệp giết hại là nặng nhất. Ngược lại, cứu sống được chúng thì chúng cảm kích nhất, tạo được nhiều phước thiện nhất, cho nên nói công đức phóng sinh là đệ nhất. “Những ai phê phán, hủy báng việc phóng sinh, hoặc cản trở nghi ngờ việc phóng sinh cần phải lưu ý. Vì cản trở người phóng sinh thì cũng giống như sát sinh, khiến cho hàng ngàn hàng vạn sinh mạng không được giải cứu, phải hàm oan mà chết. Tội lỗi đó thật là vô lượng vô biên. Nhất định phải gấp rút sám hối, sửa lỗi, nếu không thì khổ hình nơi địa ngục nhất định không tránh khỏi.”