Рет қаралды 33,443
Chương mười sáu.
Lính tráng đổ ra đen đường. Trong khi đợi lệnh hành quân, chúng túm tụm thành từng đám rước trước các cửa hiệu. Nhà cửa trong phố đóng im ỉm như đang có bệnh dịch hạch, chỉ còn một vài tiệm rượu, tiệm cà phê, giải khát còn liều lĩnh mở cửa kiếm lời. Binh lính sà tới từng tốp bu kín những cửa hiệu đó. Những tràng cười ré. Những câu đùa bỡn tục tĩu. Những tiếng hát ê a ngắt quãng của những đứa say rượu. Rồi tiếng còi xe toe toe lên từng hồi gắt gỏng. Tiếng thắng gấp của những chiếc Giê M C nghe rợn người.
Đù má ! cho nó một trái US đi tụi bay.
Nè. Đi mô mà phát cuồng rứa mậy.
Một chiếc xe Dép lao xẹt tới, đỗ xịch trướ cửa tiệm cà phê ở ngã ba phố. Từ trên xe, một ngài trung ta béo ị, ậm ạch bước xuống. Bọn lính quanh đó nháy mắt nhau, huýt sáo chuồn. Mấy tên lính ngồi trong cùng nhấp nhổm định lỉnh ra nhưng ngài trung tá béo ị đã bước vào, cười nhăn nhở :
Ngồi yên đó, các chiến hữu. Cứ ngồi yên mà. Qua bình đẳng thôi.
Hắn xòe hai bàn tay mũm mĩm, nẫn nẫn những thịt ra hiệu cho bọn lính. Bọn lính mắc kẹt, đánh ngồi xuống. Một tên gầy choắt, môi mỏng dính, gắng gượng nặn ra một nụ cười. Có lẽ vì nụ cười gượng gạo đó mà khuôn mặt y đã nhăn nhúm bởi một cái thẹo lớn từ mang tai tới cằm lại càng nhăn nhúm, thảm hại hơn.