Рет қаралды 177,534
Tôi đã không ghìm nổi nước mắt khi cất giọng để ngâm bài thơ này….
Bài thơ “Với mẹ” của nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng là lời tâm sự của một người con xa xứ với người mẹ kính yêu ở chốn quê nhà. Bài thơ giản dị, tứ thơ và hình ảnh không có gì “đột phá”, nhưng có sức ám ảnh với tôi đến lạ kỳ…
Mẹ và quê hương là bến đỗ bình yên nhất, là niềm tin, nguồn động viên cho mỗi đứa con khi đã trải qua bao nỗi mất mát, đớn đau…Chỉ có mẹ và quê hương mới làm cho lòng con ấm lại, tâm hồn con được hồi sinh và tiếp tục vững bước trên đường đời dù đường đời không bình lặng, êm đềm…
“Với mẹ” đã làm cho trái tim tôi tan chảy, làm rung lên trong lòng tôi sợi tơ thiêng liêng của tình mẫu tử…
Nhân Ngày Lễ Vu Lan, PTV xin trân trọng giới thiệu với bạn bè yêu thơ bài “VỚI MẸ”. Bài thơ được rút ra từ tập “VẪN CÒN CÓ BAO ĐIỀU TỐT ĐẸP”, một trong số 11 tập thơ của Nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng.
Xin gửi lời cảm ơn tới anh Nguyễn Đức Lưu (FB Luu Duc Nguyen), người bạn vong niên yêu mến thơ của nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng , đã chọn lọc và gửi tới chúng tôi bài thơ xúc động này.
PTV
---
VỚI MẸ
Thơ Nguyễn Huy Hoàng
Rồi con biết nói thế nào với mẹ
Khi bước chân dừng lại trước hiên nhà
Cửa không khép, chiều cuối đông buốt giá
Mẹ mỏi mòn bên bếp lửa trông ra
Con trở về với trái tim thương tích
Không chiến công, không vó ngựa vinh quang
Tuổi trai trẻ đã phí hoài đánh mất
Phía sau lưng, gió bụi những con đường
Con dốc hết cuộc đời cho canh bạc
Tìm vận may hoang tưởng một cánh buồm
Sóng xô đẩy xa bờ không kịp nữa
Nản tay chèo, phó mặc giữa trùng dương
Rồi con biết nói thế nào với mẹ
Với quê hương về những vết thương lòng
Nỗi đen bạc của nhân tình thế thái
Cảnh phù vân, nay còn đó, mai không
Con mang nợ với đường làng, ngõ xóm
Nơi cho con chập chững bước ban đầu
Với ruộng lúa nồng nàn mùi đất ải
Với mảnh vuờn ngan ngát nở hoa cau
Con mang nợ với bà con, cô bác
Những người thân chưa đủ bát cơm đầy
Với bè bạn gửi mình nơi trận mạc
Miền vĩnh hằng chẳng có khói hương bay
Dù có muốn quay lưng hay chối bỏ
Mảnh lòng con sao dứt nổi với đời
Con đã thấm đến tận cùng đau đớn
Đến không còn nước mắt để tuôn rơi
Con mang tội muôn ngàn lần với mẹ
Khi mái tranh mưa vẫn dột tứ bề
Mỗi đêm xuống canh ngọn đèn phấp phỏng
Che bên này lại sợ gió bên kia
Con chẳng dám than thân cùng trách phận
Mặc thế gian vinh hiển với sang giàu
Chỉ xin được bình yên ngồi bên mẹ
Cời than hồng cháy đỏ những đêm thâu…
@PhanThanhVan_ngamtho
FB: www.facebook.c...