Hai giờ đêm lang thang nơi góc phố quay về nhà Nhìn tôi mà xem bao nhiêu men cũng chẳng quên được em Một hình bóng lướt qua rất nhanh nhưng lại làm tâm trí buồn đã lâu Tại sao vậy em hai ta không bên nhau đến một ngày Mà tôi giờ đây, trong thâm tâm cứ mãi nhớ về hôm qua, chẳng biết làm sao đấy Cứ như người trên mây, trách ai bây giờ đây. Có lẽ do tôi quá si tình Cố chấp níu kéo một người không thương mình Cứ khiến nỗi nhớ kia thêm vấn vương Cứ giấu đi trong nhớ thương tự làm đau chính những tâm sự của mình thôi. Có lẽ do em quá yêu kiều Cướp mất ánh mắt anh ngay chẳng nghĩ nhiều Hàng tá con trai đứng bên cạnh em Người nào có con tim sẽ chân thành như tôi Ngu ngốc thế nên thôi đành. Tự trách tôi thôi mà. Một chiều mưa em ra đi Một mình tôi ngồi đây lặng câm chiều thu vừa qua lệ trên mi ye ye Còn lại là bao niềm nhớ Đã cách xa nhau bao lần sao tôi vẫn mong chờ Tại vì sao vậy em tôi không quên chuyện mình? Mông lung trong đầu nay là hàng vạn nghĩ suy Trôi qua bao nhiêu đêm loay hoay nơi cuộc tình Con tim không thể quên mà chẳng thể bước đi Có những lúc cứ ngỡ tiếc nuối hôm qua đã đi xa Đâu ai mà biết tình yêu thì không có lối ra Có lẽ do tôi quá si tình Cố chấp níu kéo một người không thương mình Cứ khiến nỗi nhớ kia thêm vấn vương Cứ giấu đi trong nhớ thương tự làm đau chính những tâm sự của mình thôi. Có lẽ do em quá yêu kiều Cướp mất ánh mắt anh ngay chẳng nghĩ nhiều Hàng tá con trai đứng bên cạnh em Người nào có con tim sẽ chân thành như tôi Ngu ngốc thế nên thôi đành. Tự trách tôi thôi mà. Có lẽ em đang nhớ ai rồi Đã biết sẽ khóc sao em cứ đâm đầu Cứ hết nước mắt cho ai bấy lâu Dù người đó luôn mang đến em toàn thương đau Đâu thấu những tâm sự của người đâu. Có lẽ do em quá yêu kiều Cướp mất ánh mắt anh ngay chẳng nghĩ nhiều Hàng tá con trai đứng bên cạnh em Người nào có con tim sẽ chân thành như anh Ngu ngốc thế nên thôi đành Trách tôi anh mà.