Bao tiền một mớ bình yên - Cover

  Рет қаралды 1,712

Chilly

Chilly

Күн бұрын

T h ứ H a i -
🍀Một câu chuyện và vài dòng cảm xúc không đầu không cuối trong những ngày nhàn hạ quá mức cho phép🍀
=====☆=====
Khi đã tự mình vượt qua nhiều chuyện không hay rồi, thì liệu có còn cần ai khác làm cho mình nữa không?
...
Thời gian thực sự đã chữa lành phàn nào cảm xúc rồi🍂 Và bồi thêm cho mình hàng tá sự khô khan🍂

Sốt cao 5 ngày không chịu đi khám chỉ ra tiệm thuốc mua vài viên thuốc hạ sốt rồi tiếp tục vật vờ đi làm. Mỗi lần hết ca về thì người chẳng còn sức, tối đến lại sốt, đầu là đau ê ẩm tới sáng. Đến ngày thứ sốt thứ 5 thì cảm giác chẳng chịu nổi nữa, đầu choáng váng, đứng dậy không nổi. Sợ rằng nếu xỉu luôn trong phòng chắc cũng chẳng ai biết cả đâu… Chiều còn phải đi kiếm cơm nữa nên đâu thể cứ nằm mãi đó được. Nốc viên thuốc hạ sốt cuối cùng rồi xuống lầu lui xe chạy qua viện trong cơn sốt chắc cũng mấp mé 39 độ. Đây chẳng phải lần đầu phải bê cái thân hình đau ốm đi viện, vốn dĩ có thể nhờ nhưng không muốn, chắc đã quen rồi và việc phải nhờ người khác khiến bản thân cảm thấy không thoải mái nổi.
Chợt nghĩ, có phải cái sự một mình đã trở thành thói quen hơi xấu rồi không?!
Hại quá…
Đang dịch bệnh cũng có sợ thật, rồi kết quả thì ra sốt xuất huyết. Ừm mừng quá, nếu vậy chắc nhập viện vài ngày là hết, khỏi cần gọi ai ra chăm cả. Nhưng sai rồi…
Nằm viện một lèo 16 ngày và sốt liên tục hơn 20 ngày. Vậy là bác sĩ phải liên tục cho làm xét nghiệm máu liên tục và loạt xét nghiệm khác để tìm nguyên nhân…
Chục X Quang, siêu âm bụng, siêu âm tim,… ngày trước khi chuyển viện qua bv Đa khoa bác sĩ còn cho đi test nhanh H.A, ụa vừa tức vừa mắc cười:3
Hmm những ngày nằm viện thật kinh khủng… có những ngày đầu chưa gọi má ra, bê cơn sốt 39.5 độ đi mua cháo để còn uống thuốc hạ sốt… có những ngày phải bị chích kim tiêm tới 6 7 lần… có những ngày sốt cao đầu đau không thở nổi, nước mắt cứ tự tuông… có những ngày tuổi thân vì người muốn phiền tới đã ở xa cả rồi…
Ngày 11 ở trung tâm y tế, bác sĩ nói là có bị sốt xuất huyết nhưng ở nhà lâu quá, tới khi vô viện thì điều uống thuốc thêm vài ngày thì nó biến mất rồi, còn giờ nguyên nhân sốt là gì không rõ… Thế là sau bao cố gắng, bác sĩ cho chuyển viện lên đa khoa.
Má đã ở chăm được 5 ngày và muốn theo cùng lên ĐK để chăm nhưng lên đó họ lại chẳng cho người nhà vào vì đang dịch bệnh. Tự nhiên má khóc…má khóc không nói thêm được gì… chỉ bảo “ở lại nghe nhanh khỏe đi nghe, ta đi dề”… Chưa bao giờ phải lâm vào tình huống tương tự… Chỉ biết nằm trên giường cấp cứu nhìn má mang đề đạc ra cổng về quê…Chưa bao giờ cảm thấy cô đơn tới như vậy. Thử hỏi con người ta có thể buồn tủi nhất là khi nào chứ? Chẳng phải là lúc đau ốm mà không có những người thân yêu bên cạnh hay sao…Trong giấy chuyển viện ghi toàn những chẩn đoán về bệnh nguy hiểm, phải điều trị vài tuần đến vài tháng nữa chứ. Sợ hãi…
Rồi ngày nào ở ĐK cũng bị lấy máu, bị tiêm thuốc, chuyền nước. Người muốn khô héo… Tới ngày thứ 14 vẫn không ra được bệnh gì nhưng vẫn sốt trên hơn 37 38 độ, bác sĩ cuối cùng phải cho đi Chọc tủy xương làm tủy đồ… Nghe xong chỉ biết khóc,… Cảm giác chọc tủy xong thế nào? "ĐAU", sau đó là ngất xỉu sau khi ra khỏi phòng nên phải hành chị y tá đẩy xe về…
Tỉnh dậy, vừa đau, vừa lo… Nếu chẩn ra bênh, nếu bị gì thì phải làm sao, còn kỳ thực tập, còn đi làm… Tăm tối…
Thêm một ngày nằm lại viện chờ kết quả.
Một ngày hết sốt, chờ mãi bác sĩ cũng đã đến để thông báo kết quả. “Em không bị sao cả, kết quả bình thường, chiều nay xuất viện”…
Mừng rớt nước mắt, nhưng sự hoài nghi vẫn còn tới hôm nay. Sốt vật vờ, nằm viện muốn rã người, và kết quả ra bệnh “ sốt kéo dài không rõ nguyên nhân”…
Vì sao?...
Ngày xuất viện, Cô gọi điện rồi kêu qua chở về chứ định sẽ bắt grab chứ không muốn phiền ai cả.
Về tới căn trọ chật chội lại thèm được về quê để được má nấu cơm cho ăn... Thế là vác xe chạy về quê trong sự can ngăn của nhiều người, nhưng khi đã muốn về quê thì hong ai cản mìn được đâu=.= Nếu bt chỉ tốn hơn 1 giờ đồng hồ, nhưng chiều đó phải tới hơn 2 tiếng mới tới nhà, đủ biết tốc độ chậm bao nhiêu rồi ha. Lại cái tình trạng chạy xe trong cơ hơi hơi mê:3 Cũng sợ sẽ ngất giữa đường như mn nói lắm, nhưng dễ chi, mị đâu có yếu đuối đến mức đó, nhỉ?!
---
Trận ốm kinh khủng trong đời cũng qua, nhịp sống lại bình thường trở lại.
……
Nhưng
Có một vài điều, một vài chuyện thì không
Những điều không nói ra được nên cũng không thể giải quyết hay làm nó trở lại như lúc đầu được
Lại buồn một tí rồi thôi🌼
....
Một vài câu hỏi cứ lâu lâu lại lẩn quẩn không buông…
.....
Sự quan tâm, chăm sóc ai mà chẳng cần, thực ra thì sự mạnh mẽ chỉ muốn dựa vào bản thân tồn tại chỉ vì thật khó để tìm được người mà bản thân không ngại ngần nhờ vã mọi chuyện…
Đúng là gia đình luôn là điểm tựa vững vàng nhất cho mỗi người.
---
22022022
Suy cho cùng thì cũng là do bản thân chưa đủ cố gắng chứ chẳng có gì gọi là "số phận vùi dập" cả. Làm ơn ngưng trách móc mà hãy nổ lực nhiều hơn để không còn cảm thấy thấp kém khi đối diện với mọi người nữa.
===

Пікірлер: 4
@truongminhhieu7953
@truongminhhieu7953 2 жыл бұрын
👏👏👏👏👏
@nguyendong3338
@nguyendong3338 2 жыл бұрын
hay tóa ! Cố lơn cố lơn^^
@Chillychilly11
@Chillychilly11 2 жыл бұрын
Cảm ơn bạn nhóa😁
@khongcoaten5227
@khongcoaten5227 2 жыл бұрын
bạn rải ntn v ạ?
Bao tiền một mớ bình yên - Bon
5:09
Mitu
Рет қаралды 12 М.
Bike Vs Tricycle Fast Challenge
00:43
Russo
Рет қаралды 112 МЛН
Life hack 😂 Watermelon magic box! #shorts by Leisi Crazy
00:17
Leisi Crazy
Рет қаралды 78 МЛН
Tình yêu "của con người"
6:40
Tiếu Ngạo Giang Hồ
Рет қаралды 2,8 М.
Anh đi về ở phía mặt trời || Guitar cover
1:12
Bike Vs Tricycle Fast Challenge
00:43
Russo
Рет қаралды 112 МЛН