Lời ca - Nguồn vongco.vn: Nói lối: Đến quê em nơi bần de lấn bãi; Anh hỏi: giận ai mà bần lẩy bẩy run... Nam ai: Anh ơi, chuyện giận... thương; Muôn thuở do ở tấm lòng. Cây bần chồm ven sông; Luôn đồng cảm phận cơ hàn. Một thời mở đất khai hoang; Một thời làm bạn với dòng sông; Xuồng con ghé vịn nhánh bần; Nghe chạnh lòng ly hương. Từ xưa cây vốn trải lòng; Với con người và dòng sông. Bần đâu biết giận hay buồn; Cho trái thắm một màu xanh. Trái bần chua không mua cũng được; Bữa cơm đạm bạc cơ hàn; Mỗi khi gió chướng se lòng; Con mắm, trái bần nhớ nhau. Câu 1: Anh ơi có được nỗi nhớ nhau đâu đợi lúc mâm cao, cổ lớn; mà cái vị chan chát, chua chua của trái bần cùng con mắm cũng làm nỗi nhớ lắng sâu rồi xa cách không... đành. Trái bần từ lâu gắn bó bữa cơm nghèo. Hò... ơ... trái bần từ xưa không ai mua bán; anh đừng tìm giữa chốn chợ đông; cây bần một đời lấn bãi, giữ sông; thân thiết với cha ông thuở khai hoang cơ cực. Mặn ngọt cam lòng, mưa nắng sớt chia; có nghĩa gì đâu chuyện thương, chuyện ghét. Câu 2: Hò... ơ... Đom đóm lao xao rể bần chao mặt nước, phận tôi nghèo dám mơ ước gì đâu; một đời ngoi đáy nước sâu, vui buồn cũng chỉ nhìn nhau gật gù. Thôi cũng đành thôi, số phận bần nghèo. Hỡi anh con trai mới vừa ghé bến, vội vã gì hỏi chuyện giận, thương. Xin hiểu rằng khi lòng đã vấn vương; "trái ấu cũng tròn, trái bồ hòn cũng ngọt". Loại trái màu xanh quẩn quanh theo bờ bụi, góp mặt bữa cơm nghèo có vậy, rồi thương. Nam Ai lớp mái - câu 1-4: Tên bần, cha ông đặt; Ghi nhớ thuở cơ hàn. Sông nước bịt kín rừng; Từng lớp ngườI khai hoang. Đất rừng chưa có tên; Bữa ăn chưa có rau; Chua chát một trái bần; Thấm đậm bữa cơm quê. Câu 5: Cây bần cha đặt tên để không quên thời mở cõi; người xưa đã dày công lấp đất lở thêm... bồi. Cây bần và dòng sông như đôi bạn miệt mài. Bần giận hay thương nào ai biết được; chỉ biết bần nghèo nhưng hiếu khách, thương quê. Bông trắng, trái xanh hỏi anh có nhớ; khúc sông dài sớm tối có nhau. Đời bần trước cũng như sau; dù thương, dù giận gặp nhau gật đầu. Nam Ai lớp mái - câu 5-8: Đêm khuya, đom đóm lao xao; Đóm sáng thay đèn. Cha chỉ gốc cây bần; Nói: nó nghèo mà sang. Cây bần thương bạn đường xa; Nẻo sông khi mỏi tay chèo; Neo ghe đợi nước về; Chỉ có bần tri âm. Câu 6: Trái bần ven sông không bỏ quê ra chợ; ai có nhớ ai xin trở lại chung đường. Hổng biết có hay không chuyện hứa chồng, hứa vợ; mà dòng sông với cây bần cứ vướng nợ chung thân. Anh đừng hỏi giận hay thương; lòng ai nếu có vấn vương thì về.