Рет қаралды 7,838
CHỈ BIẾT NIỆM PHẬT, TỰ TẠI VÃNG SANH
Chủ giảng: Pháp sư Huệ Tịnh
Người dịch: Thích Phương Giác
Người đọc: Diệu Hương
-----------------
Ở Chương Châu, Phúc Kiến có một ngôi chùa tên là chùa An Phúc, trụ trì là Pháp sư Tông Hoằng. Trước khi xuất gia, Pháp sư làm việc tại Hội Phật giáo thành phố Thương Khâu, tỉnh Hà Nam, công việc chính là biên tập tạp chí. Năm 2002, gần đó có cư sĩ Trương Tố Thanh đã vãng sanh rồi, quá trình vãng sanh rất thù thắng, muốn Pháp sư đi phỏng vấn, tìm hiểu toàn bộ tình hình.
Lão cư sĩ Trương Tố Thanh sống ở thành phố Thương Khâu, Hà Nam. Sinh năm 1915, từ nhỏ gia đình nghèo khó, cuộc sống đơn giản, khoan dung đối đãi mọi người. Sáng ngày 29 tháng 11 năm 2013, nương vào hoằng thệ đại bi của Phật A-di-đà, niệm Phật vãng sanh thế giới Cực Lạc, hưởng thọ 88 tuổi.
Bà cụ làm việc chăm chỉ trong suốt cuộc đời của mình, mắc nhiều bệnh, thường phải nhập viện để điều trị. Năm 1990, 75 tuổi, có kết duyên với cư sĩ Hồ trong cùng bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của cư sĩ Hồ, cụ bắt đầu niệm Phật. Do niệm Phật mà thân thể dần trở nên tốt hơn, lòng tin càng vững chắc hơn, năm 1995, 80 tuổi quy y Tam bảo ở chùa Quán Âm, trụ trì là Lão hòa thượng thượng Từ hạ Đình chính thức cử hành lễ Quy y cho bà cụ.
......
Sau khi tổ chức nghi lễ quy y, vị Hòa thượng nói với bà cụ: "Bà cụ niệm Phật nhé", vị Hòa thượng học Thiền tông, bản thân cũng không niệm Phật, nhưng khuyên người khác niệm Phật. Vị Hòa thượng nói với bà cụ: "Bà cụ lớn tuổi như vậy, đến chùa cũng không tiện, ở nhà niệm Phật A-di-đà nhé".
Bà cụ cũng rất nghe lời, sau khi quy y cũng không đến chùa nữa, nhưng ở nhà bắt đầu niệm Phật. Cuộc sống bình thường của bà cụ, ngoại trừ chuyện niệm Phật ra, những thứ khác giống như người bình thường. Đôi khi cũng xem tivi, không biết ăn mặn, chỉ ăn chay, trong nhà nấu món ăn gì, thì bà ăn món ăn đó, sống cuộc sống không có gì khác biệt với người thế gian. Cũng không giống như chúng ta dường như hiểu được rất nhiều, bà cụ không biết cái gì gọi là "nhất tâm bất loạn", "tâm không điên đảo", cũng không biết thế nào gọi là "Thiện nam tử, thiện nữ nhân", thế nào là "hoặc một ngày, hoặc bảy ngày", cũng chỉ nhớ kỹ lời vị Hòa thượng nói với cụ: "Bà cụ niệm Phật là được rồi", cứ như vậy chân thành tha thiết mà niệm Phật. Cả đời bà cụ chưa từng nghe qua Phật pháp, bất luận đạo lý hay tri thức Phật pháp gì, cũng đều không hiểu, cũng chỉ là thật thà theo lời dạy của vị Hòa thượng mà niệm Phật thôi.
Niệm như vậy vài năm, đến mấy ngày trước khi bà cụ vãng sanh, biết trước thời gian tới, đến nhà Liên hữu ở cùng viện, nói với họ: "Tôi sắp đi rồi, các bạn cũng đừng quên đi niệm Phật tiễn tôi đi nhé!". Một ngày trước khi vãng sanh (ngày 28 tháng 11), đi cùng cư sĩ Đào Lệ, đến nhà Liên hữu từ biệt, còn đem tràng hạt của mình tặng cho Đào Lệ, dặn dò bà nhất định phải niệm Phật thật tốt, mãi đến 9 giờ tối mới về nhà ngủ. Đến 11 giờ, con gái Ngô Ngọc Hoa đến phòng thăm mẹ, thấy tâm tình mẹ vui vẻ, hết sức bình thường, liền yên tâm đi ngủ.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, con gái đến phòng mẹ, thấy chăn gấp lại cất trong tủ, giường được dọn dẹp sạch sẽ, ngay ngắn. Mà bà cụ ngồi trên băng ghế nhỏ trước giường, tay cầm tràng hạt, mặt hướng về phía Tây, đã vãng sanh, an lành như ngủ.
Ngày hôm đó, chúng cư sĩ ngày đêm không ngừng thay phiên nhau niệm Phật cho bà cụ, trong lúc niệm Phật, rất nhiều cư sĩ nhìn thấy Phật A-di-đà, chị của Ngô Ngọc Hoa nhìn thấy xung quanh thân thể mẹ xuất hiện Phật quang màu đỏ, màu trắng.
Bảy giờ tối hôm sau, sau khi vãng sanh 38 tiếng, gia đình Ngô Ngọc Hoa và các vị cư sĩ tắm rửa và thay quần áo cho mẹ của mình. Chỉ thấy mặt bà cụ sáng bóng, hồng nhuận như sống, thân thể mềm mại, cổ, tay chân, tứ chi, cử động tự nhiên. Khi cháu gái mang giày cho bà ngoại, lại thấy toàn thân bà phát ra ánh sáng kéo dài mấy giây, sau đó chậm rãi biến mất.
Ngày thứ ba, ngày mồng 7 tháng 10, hỏa táng, gần một nghìn người đến khu vực nhà ở để tiễn đưa. Chín giờ sáng, trong tiếng hiệu Phật du dương, nhà tang lễ cho người tiếp nhận thi thể, khi di chuyển bà cụ, thân thể mềm mại, sợ tới mức họ thiếu chút nữa vứt thi thể xuống đất, bởi vì quen với thi thể cứng đơ sau khi chết, cho tới bây giờ chưa từng thấy người chết mấy ngày vẫn mềm mại.
Đây chính là tấm gương thành thật niệm Phật, đây chính là vẫn ngu si mà sanh Cực Lạc.
Lão cư sĩ Trương Tố Thanh không chỉ vãng sanh, hơn nữa còn biết trước thời gian đến. Chẳng qua, vãng sanh và biết trước thời gian đến là chưa chắc giống nhau. Nói cách khác, người niệm Phật tin nhận Di-đà cứu độ, là hoàn toàn không nghi nhờ mà nhất định vãng sanh, Phật A-di-đà nhất định sẽ đến tiếp dẫn, về phần bản thân bà cụ có biết trước thời gian đến hay không thì chưa chắc. Nhưng tâm địa bà cụ tương đối mềm mỏng, bình thản, không so đo với người khác, đồng thời thường niệm Phật, người như vậy sẽ dễ dàng biết trước thời gian đến.
Trích từ: Cốt lõi của Pháp môn Tịnh Độ