Ngày nhà giáo và cánh hoa quên tặng "Cho phép tôi được định hình suy nghĩ Đồng vốn lương tâm được mấy phân lời Liệu áo cơm có sói mòn sĩ khí Ngày lập thân cô chọn nghiệp làm người Cho phép tôi được hỏi câu rất thật Dạy các em ngoài chữ nghĩa còn gì Có trui rèn đạo đức với lươnng tri Như giáo sĩ mỗi lần đi truyền đạo Trọng chữ nghĩa cô đã làm cô giáo Trừ cộng nhân chia tính toán thay đời Như cái nghèo khó nói lắm cô ơi Lắm khi dạy mà khô môi rát ruột Chống giặc dốt giáo viên người cầm đuốc Lợi trăm năm giáo viên người trắng tay Nghĩ mà đau cho sự nghịch lý này Mâu thuẫn vẫn đắng cay hơn ta tưởng Rất dễ nói sống một đời cao thượng Là hi sinh là gang thép vững bền Nhưng cái nghèo hãy nhớ lấy đừng quên Sẽ giết chết đạo quân anh dũng nhất Đời sống vẫn cuồng quay đến chóng mặt Nợ áo cơm tôi chiu chắt gạo tiền Thông cảm lắm lời thê tử xỏ xiên Ai túng quẫn mà chẳng đau chẳng bực Bao đêm dài nghĩ suy thao thức Viết bài thơ khó lắm nói làm sao Thằng Nghĩa con Ân bài vở thế nào Chúng đạt cả điểm cao bài rất giỏi Tôi lại thức thâu đêm ngồi soi rọi Chuyện lớn lao ai nói được bây giờ Cặm cụi ròng vỏn vẹn mấy câu thơ Mà dám bảo trăm tiếng lòng thổn thức Gửi ai giữ bao nỗi đời cơ cực Để ngàn năm còn tính chuyện trăm năm Nợ lá dâu bao giờ trả hỡi tằm Bao giờ dứt ngọn sóng ngầm xô đẩy Cho phép tôi được nói điều đã thấy Điều đã nghe thầy cô dạy ngày thơ Biết tương lai mà không biết bây giờ Là lố bịch hơn đứng chờ sung rụng. Ba Võ Minh Trang 20.11.1987
@thienanvo7267 Жыл бұрын
Thiên đường hình trái tim Cha sống với con tình rất bạn Cái gì cũng hẹn lại đời sau Tóc cha nhuộm trắng màu năm tháng Cha cười tại bảo phấn con lau Áo rách cha khoe da mới rợi Dép mòn cha bảo đỡ cao thêm Mai sau con lớn đừng mong đợi Giận vỡ chồng gào vỡ họng, Em! Một bận tập xe con té ngã Cha cười tươi rói đứng lên con Chớ đau vì té vì con ngã Mà chỉ nên đau bởi cúi lòn Đi học cha chê con dỡ ẹc Thầy nâng cô đỡ giỏi hơn ai Thông minh đâu cứ vào thang điểm Bài vở tinh thông mới gọi tài Ngày Tết chơi bài cha đánh lận Rồi cười nhớ cảnh giác nhe cưng Bởi trong giao tiếp luôn kề cận Hương sắc trăm hoa lẫn sói rừng Già khọm tình cha vẫn trẻ măng Miếng ngon chừa lại ép con ăn Ăn đi mà học con đừng dại Phục chí thay cha mới gọi rằng. Ba Võ Minh Trang 01.1989