Làn gió phương nào vừa ngang qua khi chúng ta đang màng ưu tư Ngỡ đong thêm bao xao xuyến luyến thương, đoạn đường giờ vấn vương sao ? Khóe mi trào ngược lên cao mây nắng trăng đang dần tan biến Để cho bầu trời khoác lên vai hình hài màu trắng mơ Nhớ bao lời dặn dò khi cha la dạy dỗ cho con ngày khôn lớn Lớn khôn rồi lại nhớ bé thơ lòng chợt cười hé vu vơ Tình cảm trong anh còn non xanh đôi khi phá đi những suy nghĩ tâm tư Từ nơi em, học hỏi, noi theo, dần dần chìm trong mối tình Một chút để ta gần lại Chậm lại một phút để ta nhìn thấy Một chút nữa thôi và rồi, gặp nhau Một chút để ta gần lại Chậm lại một phút để ta gần kề Ngồi kế bên nhau, thì thầm lòng mình bấy lâu Dòng không gian mang đôi chúng ta Vượt qua bao mọi phiền đau cho chân bước trên thang Dù gian nan, lòng hoang man, chìm ngập mê man rồi Giọt lệ tràn mí ai ta ? Đời anh mơ trông mong lúc em vui, ngậm ngùi khi nhìn em mi hoen ướt bao đêm Và mong sao người sẽ bên anh, đừng lạc vào thời khắc, xa rời mà Những món quà thời trẻ con từng mơ khi mỗi đêm sao ước muốn trao tay Sao giờ đây, chẳng thấy ta chơi, lại chờ ở nơi bụi rơi Và những giấc mơ lập lờ khi đêm lên sao khiến anh mãi nhớ em thêm Mong, ngày mai, tỉnh giấc hai ta, thành đôi, rồi ở cạnh nhau Có một người chẳng kịp thấy dáng đi lại ít khi ghi chữ kí hay tên Nên chờ sau giờ tan ở lớp, hồi hợp để nói tạm biệt Rồi tháng qua ngày chẳng thay dời nhưng vẫn có dư âm thì thầm le lói Nói anh rằng người sẽ trăm năm lặng thầm cạnh anh chẳng rời Một chút để ta gần lại Chậm lại một phút để ta nhìn thấy Một chút nữa thôi và rồi, gặp nhau Một chút để ta gần lại Chậm lại một phút để ta gần kề Ngồi kế bên nhau, thì thầm lòng mình bấy lâu Dòng không gian mang đôi chúng ta Là do em, người đem, anh sáng cho anh Dù mỏng manh, hằng xa số, chỉ là hư vô Là tên em, người đã đem, vận mệnh anh mãi ghi Nếu tương lai mai sau, chẳng đi chung bên nhau Dấu yêu xưa như chưa từng vội vàng tan biến đâu Và thế gian không còn người, vắng đi bao nụ cười Và cứ như khi vào hè mà nhòe phai tháng tám Thế gian không còn người, vắng đi bao nụ cười Và Gió đông se se mang một mùa đông buốt giá Nếu tương lai mai sau, chẳng đi chung bên nhau Dòng không gian mang đôi chúng ta Vượt qua bao mọi phiền đau cho chân bước trên thang Dù gian nan, lòng hoang man, chìm ngập mê man rồi Giọt lệ tràn mí ai ta ? Màn đêm che lấp đi Phải chẳng là khi em tan mất đi Chờ anh chỉ, một vài phút thôi Dòng không gian mang đôi chúng ta Vượt qua bao mọi phiền đau cho chân bước trên thang Dù gian nan, lòng hoang man, chìm ngập mê man rồi Ngồi im chìm hơi dần Lệ em rơi, tay buông lơi không thấy anh Vừa kịp anh nhìn em, nhưng quên mang theo chiếc khăn Đành cay đắng, lòng bỗng trắng, trời đã giành Và giờ anh nhận ra người nao làm cho hàng mi chảy hoài vẫn không ngưng Đời anh mơ trông mong lúc em vui, ngậm ngùi khi nhìn em mi hoen ướt bao đêm Và mong sao người sẽ mãi bên, đừng lạc vào thời khắc, xa rời mà