Рет қаралды 52,749
Tư quân bất khả Truy"
13 năm một khúc Vấn cầm, chờ một người không về, đợi một người không quy
13 năm ôm một nỗi tương tư sớm hóa thành đau thương
Nuôi thỏ, ủ rượu. Cả Thiên Tử Tiếu hắn cũng nếm qua rồi vậy sao kẻ phong lưu ấy lại chẳng chịu quay trở về
Vân Thâm sau khi ngươi rời đi đã hơn 4000 điều cấm kỵ cứng nhắc lại có thể nuôi ra một người như hắn, một kẻ si tình
30 roi Giới Tiên ấy lại chỉ khắc sâu thêm nỗi chấp mê trong hắn
Bất Dạ Thiên một ngày tận diệt, thây chất thành núi, máu chảy thành sông lại đổi cho hắn 13 năm tìm lại thi hài sớm thành bùn hòa đất. Đổi cho hắn 13 năm trói buộc bản thân vào sầu tư mộng mị, sợ rằng khi tỉnh mộng chỉ còn lại một nỗi bất lực vô vọng
_______________________________
Khúc: Lữ khách qua thời gian | 时间的过客
Tác từ: Danh Quyết| 名决
Tác khúc: Danh Quyết | 名决
Diễn xướng: Danh Quyết | 名决
Cp: Vong Tiện
Nguyên tác: Ma Đạo Tổ Sư - Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu |《魔道祖师》 - 墨香铜臭
Cp: Vong Tiện
Nhân vật
• Hàm Quan Quân /Lam Vong Cơ (Lam Trạm)
• Di Lăng Lão Tổ /Ngụy Vô Tiện (Ngụy Anh)
Lời: Thuận Nguyệt - H8
( • [Newver] [Vong Tiện] L... )
Cover: Tịch Dạ
====Lữ khách qua thời gian | 时间的过客====
Vấn Linh chờ người 13 năm
Ngàn gia huấn không qua chữ tình
Giới Tiên đày đọa hằn trên lưng
Người năm ấy vì sao chẳng buông?
Táng Cương định một đời chôn thây
Nghĩa nhân đúng sai câu chính đạo
Chút sương lạnh động lại nhánh hoa
Đem thiếu niên xuân phong cùng chôn
Nhấp chung rượu mộng mị như ai
Sợ khi tỉnh đau thương bất lực
Đối năm dài mệt nhoài cô liêu
Còn nghe Bất Dạ Thiên kiếm đao
Có chăng "Nguyện" là nguyện nhân sinh
Còn "Tư" hẳn tương tư khôn bày
Vẫn "Truy" tìm tàn hồn bất quy
Chỉ biết tương tư nan phùng quân
Muốn như người cuồng ngạo xuân xanh
Lại không dám buông dây trói mình
Đến khi nhìn lại là xa xăm
Chỉ nghe thế sự buông tiếng tai
Vấn Linh hỏi người giờ nơi đâu
Chỉ nghe thấy âm thanh vỡ vụn
Phải chăng là vạn biệt cách xa
Cho kẻ Vân Thâm thêm sầu thương
Khắc lên mình ngàn vạn si tâm
Rằng niên thiếu phong hoa chẳng tàn
Kiếm quang lạnh phùng loạn ra tay
Trừ ma trảm tà thay chúng sinh
Vốn không tường tình hận nhân gian
Người khi ấy tâm tư đã định
Khúc vang vọng tại Huyền Vũ kia
Như thể trăm năm không hề phai
Lối đi này một đường mông lung
Kể chi kẻ khi xưa dã cuồng
Khẽ môi cười tùy tiện, phong lưu
Nhành hoa cố tình vương tóc ai
Chút hư tình một thời thanh xuân
Ngờ đâu trói tâm tư suốt đời
Khúc vang vọng tại Phạn núi cao
Như quyết không buông tay lần hai
Quỷ âm Trần Tình triệu trăm thi
Vờ như tỉnh sau cơn ác mộng
Chỉ vương lại một đoạn tơ đỏ
Buộc thân ảnh người nào phía xa
Vốn không màng miệng đời khen chê
Ngần năm ấy xem như đã tường
Khúc tan người chẳng hề táng đi
Đôi bóng lưng nơi chân trời xa.