Người vì cơn mưa đã tìm nơi để trú dựaVội quên đi trời nọn chưa kịp vương nắngNgười vì thiếu xa những cấm hoa của kẻ lạGọi quên đi những chân thành ấm ẹpNghĩa trong vạn lyngười đi có vui hay buồnLạnh lòng lạnh tâm lạnh đông hay lạnh nước mắtTìm đường duyên yên trời ban qua thăm ba gầnđâu cũng được đâu cũng đượcđường cái xatrời vơi lắm giólặp đông láo khi thay màuchờ ngày hoa nỡxa đâu ấy xa cô đơntrời làm sao thếnhìn ta có như đang buồnNhìn người mình thương,trung đường nhưng ngực thương.Hỡi mây xanh khi nào ngừng bayĐể lòng tôi ngừng say đắng một ngườibên bao chiếc lá vàng đèn thoáiĐường trời vơi những mong đợi khi người không tớiNghìn chung vạn ly người đi có vui hay buồnLạnh lòng lạnh tâmlạnh đông hay lạnh nước mắtSao thế nhìn ta có như đang buồnNhìn người mình thương chung đường như ngược hưNghĩ chung vãn li người đi có vui hay buồnLạnh lòng lạnh tâmLạnh đông hay lạnh nước mắtThay lành nước mắtTìm được duyên ýTrời ban qua tăm ba vậnKhóc cũng được,đau cũng đượcĐừng cớ sợTrời vội lắm cóLật đông lá kia về đâu...