Рет қаралды 18,883
#nguyenngoctu #iqradio #audiotruyen
CÔNG TY CỔ PHẦN TRUYỀN THÔNG VÀ SỰ KIỆN IQ
M18-19 Tôn Đức Thắng, Phường Xuân An, TP. Phan Thiết, Tỉnh Bình Thuận
Hotline: 09333 4 8885 - 0919499189
__________________________________________________________________________
IQ RADIO là một kênh KZbin do Công ty Cổ phần Truyền Thông và Sự Kiện IQ thành lập. Đây là một kênh Radio đọc truyện, đọc thơ, đọc văn, và đọc những bài viết về thân phận, mảnh đời mà IQ Media sưu tập được. Kênh Radio này cũng như một con hẻm nhỏ giữa nhiều kênh KZbin khác nhau, khiến cho bạn có đôi lần không biết phải rẽ lối nào, thì hãy cứ thử chạy vào con hẻm nhỏ phía trước, mang tên là "IQ Radio", biết đâu bạn sẽ gặp được ý trung nhân hay tìm lại chính mình ở một góc trời nào đó.
Những ai yêu thích đọc Radio, hoặc yêu thích nghe Radio, rất mong nhận được sự hợp tác của các bạn bằng cách:
☀ Yêu thích đọc: Gửi những bài đọc của bạn về địa chỉ email: hieutransoundman@gmail.com
☀ Yêu thích nghe: gửi những bài viết hay, sưu tầm, và những nội dung muốn nghe, cũng ở hòm thư trên.
___________________________________________________________________________
Tú có thể hình dung được cái gia đình nhỏ đó. Trong lúc hôn nhau, cái mũi giả có thể bị vẹo sang một bên, để lộ một mê cung với những lối đi những tường vách ướt, lần theo đó sẽ gặp vùng đất co ro với những cái cây tật nguyền không bao giờ nở hoa. Tháo áo ra là khoảng thịt da đầy sẹo. Cơm canh không khét thì cũng mặn, cô vợ phụng phịu “bởi em bị chó cắn quá chừng, nên đâu được như người ta”. Rồi một vài đứa trẻ chui ra, và trẻ con thì luôn tò mò không hiểu tại sao trên người mẹ đầy chỗ vá, “à, chó cắn đó con, không chết là hên”. Cáo trạng được tuyên đọc, vào mỗi bâng quơ thường ngày đó.
Giống như bây giờ, mỗi lần Thuần hiện ra sặc sỡ như một cây nấm độc, Tú lại nghe cáo trạng vang lên. Và bỏ lửng giữa chừng. Không án nào được tuyên cho tới khi mắt Thuần thôi sóng sánh. Kẹt trong chiều đỏ, Tú chưa bao giờ ngừng tìm cách thoát ra.
Nó cặp bồ, và liên tục đổi các cô gái. Hay ngồi hôn hít bồ ở trước quán mà Thuần hay gõ guốc ngang qua. Giờ thì không cần nói lời nghiệt ngã, những cái nanh vẫn cắm phập tận xương, và cứ nằm luôn trong người Thuần. Hàng ngàn nanh khác mọc ra, Tú lo gì. Có lần Tú để bồ ngồi luôn trên đùi nó, Thuần sầm sầm đi vào, bưng ly phê đá trên bàn ực một hơi, nói “gì thì cũng cưới tui, hứa rồi mà”. Ý như người đàn ông này có làm gì thì cũng về với cô thôi. Chắc chắn. Tú nghĩ mắt cô ta ngụt lửa vậy, sóng sánh còn được bao nhiêu, phải cắm chừng nào nanh nhọn nữa, liệu tới khi mình bày một cái đám cưới thì cạn hết ?
Tú cưới vào năm hai mươi bốn tuổi, cô dâu là một cô gái nó không nhớ họ Trần hay Lê. Mẹ nó sốc vì vẫn coi thằng nhỏ là trẻ nít, nhưng nghĩ biết đâu trói buộc khiến nó thôi chơi bời lêu lổng. Gần ngày cưới thấy Tú bồn chồn, bà mẹ càng tin thằng con đang thay đổi. Ngay trước buổi rước dâu, ngó Tú thay lễ phục sớm, mẹ nó chọc từ từ thôi, vợ cũng còn ở đó có ai đón mất đâu mà lo. Chú rễ không nói gì, ngó xuyên qua cửa rạp, phía nắng tắt.
Thuần sẽ xuất hiện, chắc rồi, với che cây dù của trẻ con, sặc sỡ như cây nấm độc, tới trước mặt Tú với đôi mắt đã cạn đến đáy, từ khi thiệp cưới đến tay, và trong đá sỏi lóe lên ánh sáng của kim loại, tựa hồ như một mũi dao,
“Có chết cũng không cưới tui ?”
“Ừ, chết cũng không lấy”,
Tú dõng dạc bước tới, sấn mình vào lưỡi dao giờ đã rõ hình hài, mũi nhọn và chuôi dài. Tra vào người Tú như chiếc chìa khóa, con dao mở cánh cửa của buổi chiều xa xôi, và thằng nhỏ mười một tuổi ngầy ngật bước ra vùng không gian đầy màu sắc, buồn nôn vì đỏ cứ thấm theo từng bước chân mình. Kiệt sức, nhưng Tú sẽ cố gắng nói cảm ơn Thuần, “vì em đã bỏ qua cho tôi”. Chỉ sợ mỗi một chuyện, mình sẽ khóc khi nói ra câu ấy.