Chiều nắng (Thơ: Đỗ Văn Phúc) Chiều nắng hôm nào, chạy tới em, ngồi gần bên em, ngắm tay mềm, chiều nghiêng nghiêng bóng nắng soi rèm, chợt gió nơi nào, tóc bay lên. Chiều nắng hôm nào, về với em, bàn tay xinh xinh, ngóng đợi chờ. Ngày xưa sao anh quá dại khờ, để nắng bây giờ thiếu bóng em. [ĐK]: Em qua sân chơi, bước chân âm thầm, ngoài sân gió nắng về hùa, “đó đây” hiện lên cùng nắng. Anh ra sân chơi, mắt anh ngơ ngàng, rung rinh bóng em mơ màng, bồi hồi thương yêu mênh mang. Chiều nắng bây giờ còn nhớ em, mùa thu đi qua đã bao lần, bàn tay anh viết biết bao dòng, để nhắn khi nào cũng nhớ em. Chiều nắng bây giờ, anh nhớ em. Hà Nội 12/2022.