Рет қаралды 8,174
CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ
Kênh ký ức chiến tranh, trân trọng giới thiệu cuốn Hồi ký. "Có một thời như thế"của tác giả Cựu chiến binh Võ Minh.
Sau đây mời các bạn cùng nghe.
Chương 1.
Lời của Tác giả.
Tôi - Một thành viên trong Hội Cựu chiến binh của trung đoàn 2 7 mốt miền Đông Nam bộ anh hùng. Cách đây 36 năm, nếu tính chính xác là từ ngày 9 tháng 11 năm 1971, gần 3 ngàn cán bộ chiến sĩ trung đoàn chúng tôi, chủ yếu từ các miền quê Thanh Hoá, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình và một số nữa là ở các tỉnh khác, rời miền Bắc hậu phương, hành quân cuốc bộ vượt dãy núi Trường Sơn hùng vĩ, để bổ sung lực lượng chiến đấu cho chiến trường miền Đông Nam bộ.
Suốt cả một chặng đường dài hành quân, với bao vất vả, khó khăn, gian khổ. Lội suối, trèo đèo, vượt qua những con dốc cao dựng đứng. Tập kích, phục kích, chống càn, chốt chặn, công đồn địch đều từng nếm trải. Bao miền đất lạ chúng tôi đã qua, có rất nhiều đồng đội thân yêu nằm lại đó.
Chiến tranh quá khắc nghiệt, nó đã ngốn đi không biết bao nhiêu con người và sức lực của chúng ta. Chúng tôi muốn quên đi, muốn chôn nó chặt sâu vào dĩ vãng. Mới ngày nào đó, cả trung đoàn 2 7 mốt cùng hành quân vào chiến trường. Quân đi nườm nượp chen kín mặt đường Trường Sơn. Nhìn về phía trước, phía sau vẫn không thể nào thấy được người đi đầu hay đi cuối đoàn quân.
Quân số lúc đó gần ba nghìn người. Thế mà giờ đây, ngồi điểm lại, không biết có còn được ba trăm người nữa không? Dẫu biết rằng: Sau gần bốn chục năm, có rất nhiều người do vết thương tái phát, hay di chứng của những cơn sốt rét giữa rừng Trường Sơn hoặc một lý do nào đấy đã đưa họ về thế giới bên kia vĩnh hằng. Để về cùng với tổ tiên, về với những người đồng đội, đã mãi mãi nằm lại ở nơi chiến trường xa mà chưa hề được hưởng một giây phút của ngày toàn thắng, hoà bình, thống nhất đất nước.
Nhưng vẫn còn đó, những người bố, người mẹ và những thân nhân của những người đã hy sinh, cả cuộc đời còn lại vẫn khắc khoải trông chờ những đứa con rứt ruột đẻ ra, nuôi khôn lớn, đã ra đi mãi mãi không về. Ngay với tôi, có hai người bạn thân thiết là Trần Ngọc Nam và Trần Văn Hồng, cùng học một lớp thời phổ thông, cùng nhập ngũ một ngày, cùng một đơn vị đi vào chiến trường, vừa mới tham gia chiến trận được một thời gian ngắn, hai anh đã nằm lại trên mảnh đất chiến trường, không còn cơ hội để trở về gặp lại bố mẹ và những người thân nữa. Không thực hiện được lời hứa của mình và lời nguyện ước, mong đợi của người cha, người mẹ trong lần gặp cuối cùng, kể từ ngày chia tay các anh trước lúc lên đường ra tuyến lửa:
Các con ra đi, chân cứng, đá mềm. Hãy nhớ trở về với bố mẹ! Bố mẹ ở nhà sẽ đợi chờ con!
Thế mà, các anh đã ra đi mãi mãi, để cho bố mẹ già tuổi đã ngoài tám, chín mươi, còn mang trên mình những căn bệnh hiểm nghèo, vẫn nén chịu bao đau đớn, gồng mình khắc khoải được sống, mong ngóng chờ đợi đứa con của mình trở về…