Bài vọng cổ này dài tới ... *20 câu* chứ *không phải 6 câu* như thường lệ. Lối: Nhìn trời hiu quạnh từng đêm sương gió lạnh Hướng quê nhà, lòng thêm chạnh tủi niềm riêng Em ôi, muôn dặm xa xôi xin em giữ vẹn hương nguyền Để cho người cô lữ khỏi nặng mang điều tủi hận Thâu canh hồn ngơ ngẩn 1.Nhìn ánh trăng khuya soi lặng lẽ giữa đêm trường, cảnh vật mơ màng say giấc điệp dưới trời sương, thêm chạnh tủi lòng người viễn khách cô đơn, ngoài biên ải lạnh lùng sầu vương theo ngọn gió. 2.Tấm thân tuy dầu dãi với phong trần nơi lữ thứ, mà hồn quê còn theo dõi mộng gia đình, nhớ buổi biệt ly lệ thảm tuôn dòng, khúc hận chia lìa khôn tả đặng thành câu, niềm riêng mang nặng canh cánh bên lòng, nhớ bạn khuê phòng vàng võ nét xuân phai. 3.Giọt sương rưới ngàn cây đẫm lệ, ngọn gió bay cành lá tả tơi, hướng quê nhà miền giá lạnh xa khơi, xót thay đời cô lữ ven trời hiu quạnh, còn vọng tưởng người thiếu phụ chong ngọn đèn khuya, mơ hình bóng chinh lang ngoài muôn dặm núi mây ngàn. 4.Đêm vơi khắc lụn canh tàn, gió lướt nhẹ nhàng rừng đêm xào xạt, mấy đoạn tơ lòng rung động nhạc hoài mong, ngẩn ngơ nhìn cỏ cây vắng vẻ lạnh lùng, tâm hồn như phủ che một màu đen u ám, tủi bấy lửa hương duyên chưa bén đượm mà chia phôi, xui khiến cho phượng xa hoàng. 5.Thơ xưa ôn lại đã bao lần, lời âu yếm chưa lạt nét mờ văn, câu ân ái vẫn đượm nồng mùi chung thủy, ôi lòng anh càng thắt thẻo niềm thương nhớ bạn xa xăm, mỏi mòn chiếc bóng thâu đêm, khắc khoải đợi tin hồng. 6.Vì nước non mịt mờ cơn khói lửa, khiến cho đôi ta kẻ Tần người Sở, sâm thương ngăn trở như nhạn lạc rừng khuya, anh thì dặm trường sương gió chốn xa xăm, còn em chịu cảnh chăn đơn gối lẻ chốn loan phòng, thâu canh đổ lệ tình dầm chan khăn áo, nét liễu phai tàn môi thắm lạt màu son. Lối: Chí nam tử như cánh chim bằng tung trước gió Trên đôi vai còn nặng nợ sơn hà Vì bổn phận mày râu nên đành xem nhẹ tình nhà Chớ anh bao nỡ phụ phàng duyên tơ tóc 7.Ơn nặng của tổ quốc, nghĩa cả của non sông, anh chưa mảy may đền đáp cho tròn, nên tình riêng này cam lắm nỗi tang tương, em có thấu hiểu lòng nhau, xin tha thứ cho người đang chịu ngàn cay muôn đắng. 8.Anh ra đi gót phong sương, ợ gối chăn không lay chuyển chí tang bồng, ra đi để vợ phòng không, đêm dài trằn trọc, phận làm trai anh đành cam lỗi, bởi tình yêu tổ quốc, anh quản gì hiểm địa gian lao. 9.Một năm dài đăng đẳng trôi qua, anh trở về làng cũ, viếng lại nhà xưa, thì hỡi ôi, binh lửa đã gieo điêu tàn lên khắp nẻo, đây là tổ uyên ương của đôi ta ngày xưa cùng nhau xây dựng, nay chỉ còn trơ lại đống tro than, giữa vườn hoang vắng lạnh. 10.Trở về đây làm chi để chứng kiến cảnh đau lòng, anh ngao ngán thay cuộc đời dâu biển, thế sự thăng trầm, bởi bàn tay độc ác của định mạng khắc khe, sao nỡ tâm tàn phá cả đài trang hạnh phúc của đôi lứa đầu xanh. 11.Thẩn thơ trước cảnh xơ xác đìu hiu, cỏ loạn vườn hoang như bơ phờ ngơ ngác, vật vô tri vô giác mà ra vẻ hữu tình, anh bồi hồi nhớ lại kỷ niệm xưa, kìa bên khóm liễu rũ ngọn buông tơ, đôi ta đã từng sánh vai nhau ra nhìn cơn gió lạnh đuổi mây chiều. 12.Rồi nay đây khóm liễu đã trơ cành, vắng bóng người yêu, cả vũ trụ như hoang tàn, như sụp đổ, em ôi, lầu mộng đã tan tành theo nước cuốn bèo trôi, cảnh tượng nầy làm tan nát lòng anh, dòng châu toan gượng lấp mà mạch thảm cứ mãi dâng trào. 13.Ngậm ngùi vì tơ vương muôn đoạn rối, lòng anh não nề tê tái như như muối xát kim châm, trở về đây nhìn chốn cũ nhện bám rêu phong, tường long mái lổ, dạo lối đi xưa lá vàng phủ kín, ghi dấu vết diêu tàn vì khói lửa đao binh. 14.Em ôi, từ khi muôn dặm chia tay, cách trở đôi nơi, người biển Sở kẻ non Tần, nắng mưa sương tuyết bao lần, nhưng tấm ân tình lòng anh còn thắm đượm, anh không sờn gan vì phong trần dày dạn, chỉ riêng não nề thương xót phận thuyền quyên. Lối: Hỡi ôi, bao nguyện ước đã tan tành theo bọt nước Mộng vàng tan khi tỉnh giấc huỳnh hương Kiếp vô duyên đầy thống hận đoạn trường Đời ảm đạm như chiều sương mưa gió Em ôi, tủi bấy ba sinh hương lửa... 15.Ngăn tở đôi nơi, người góc biển kẻ chơn trời, giữa tuổi hoa niên, cuộc đời em còn nhiều mộng ước, nay sớm chịu lỡ làng duyên tơ tóc, chiếc bóng cô phòng lặng lẽ đếm xuân qua, em đã sụt sùi đổ lệ phân ly, thì tâm can nào không tan nát muôn ảnh, ruột gan ai không thắt thẻo đoạn trường. 16.Anh mong sao em giữ lòng son sắt, chữ tâm đồng trăm năm ghi tạc, dầu cho vật đổi sao vời sơn cùng thủy tận, em cũng đừng xao lãng mà vong phụ tấm chung tình, cho yên dạ người đang gội tuyết dầm sương, để xử cho tròn bổn phận mày râu đối với nước non. 17.Rồi đây non sông đến ngày tàn khói lửa lặng phong yên, qua hồi chiến chinh lao khổ, anh trở về cùng em cạn tỏ nỗi hàn huyên, hết cơn mỏi mòn vì thương nhớ, ta sẽ cùng nhau hớn hở nối lại khúc đàn xưa với phiếm ngọc tơ vàng. 18.Trời xanh nào phụ đôi mái tóc xanh, đã từng thi gan với bao nhiêu giông tố phủ phàng, gìn giữ duyên ba sinh dường keo sơn gắn chặt, mặc tình cho sấm động chớp giăng, đôi ta vẫn nặng lời thề trọn đạo nghĩa tào khang. 19.Đêm nay anh mượn gió đưa tin, nhờ trăng khuya nhắn gởi cho bạn tình chung nơi khuê phòng quạnh quẽ vơi bớt nỗi niềm sầu tủi thiết tha, tuy rằng nay còn muôn dặm cách xa, nhưng bình minh phía chơn trời vừa rựng ánh, hứa hẹn đôi ta buổi hội ngộ tao phùng. 20.Khuyên em vững dạ yên tâm, chớ quá ưu tư để tâm cang khô héo, trong những đêm buồn lạnh lẽo em tựa cánh song thưa, ngẩng nhìn khoảng bao la vô định, em nên nhớ đến kẻ cô đơn hiu quạnh chốn biên thùy, đang vì em ruột tằm đoài đoạn nhưng vẫn tin tưởng bạn chung tình còn giữ vẹn tấm lòng son.
@MuoiTruong-wf4xi10 ай бұрын
Có ai biết được 20 câu này tuổi tác ngoài 75 .hãng đỉa năm tú. Việt hải. Thanh sơn. Cũng có.......
@tranminh23206 жыл бұрын
(Chú ý: Bản này có 20 câu, nhịp 16, khi xuống câu vọng cổ thì bỏ câu hò nhì) SẦU VƯƠNG BIÊN ẢI (Tác giả: Thái Thụy Phong) Trình bày: NSND Út Trà Ôn LỐI: Ôi! Nhìn trời hiu quạnh rừng đêm sương gió lạnh. Hướng quê nhà, lòng thêm chạnh tủi niềm riêng. Em ơi, muôn dặm xa xôi xin em giữ vẹn hương nguyền, Để cho người cô lữ khỏi nặng mang điều tủi hận. VỌNG CỔ: Thâu canh hồn ngơ ngẩn, nhìn bóng trăng khuya soi lặng lẽ giữa đêm... trường. [1]: Cảnh vật mơ màng say giấc điệp dưới trời sương. Thêm chạnh tủi lòng người viễn khách cô đơn, ngoài biên ải lạnh lùng sầu vương theo ngọn gió... [2]: Tấm thân tuy dầu dãi với phong trần nơi lữ thứ, mà hồn quê còn theo dõi mộng gia đình. Nhớ buổi biệt ly lệ thảm tuôn dòng. Khúc hận chia lìa khôn tả đặng thành câu. Niềm riêng mang nặng canh cánh bên lòng, nhớ bạn khuê phòng vàng võ nét xuân phai... [3]: Giọt sương rưới ngàn cây đẫm lệ, ngọn gió bay cành lá tả tơi. Hướng quê nhà miền giá lạnh xa khơi, xót thay đời cô lữ ven trời hiu quạnh. Còn vọng tưởng người thiếu phụ chong ngọn đèn khuya, mơ hình bóng chinh lang ngoài muôn dặm núi mây ngàn. [4]: Đêm vơi khắc lụn canh tàn. Gió lướt nhị nhàng rừng đêm xào xạc, mấy đoạn tơ lòng rung động nhịp hoài mong. Ngẩn ngơ nhìn cỏ cây vắng vẻ lạnh lùng, tâm hồn như phủ che một màu đen u ám. Tủi bấy lửa hương duyên chưa bén đượm mà chia phôi, xui khiến cho phượng xa hoàng. [5]: Thơ xưa ôn lại đã bao lần. Lời âu yếm chưa lạt nét mờ văn. Câu ái ân vẫn đượm nồng mùi chung thủy, ôi lòng anh càng thắt thẻo niềm thương nhớ bạn xa xăm. Mỏi mòn chiếc bóng thâu đêm, khắc khoải đợi tin hồng. [6]: Vì nước non mịt mờ cơn khói lửa, khiến cho đôi ta kẻ Tần người Sở. Sâm thương ngăn trở như nhạn lạc giữa rừng khuya, anh thì dặm trường sương gió chốn xa xăm, còn em chịu cảnh chăn đơn gối lẻ chốn loan phòng. Thâu canh đổ lệ tình dầm chan khăn áo, nét liễu phai tàn môi thắm lạt màu son. LỐI: Chí nam tử như cánh chim bằng tung trước gió, Trên đôi vai còn gánh nặng nợ sơn hà, Vì bổn phận mày râu nên đành xem nhẹ tình nhà, Chớ anh bao nỡ phụ phàng duyên tơ tóc. VỌNG CỔ: Ơn nặng của tổ quốc, nghĩa cả của non sông, anh chưa có mảy may đền đáp lại cho... tròn. [7]: Nên tình riêng này cam lắm nỗi tang thương. Em có thấu hiểu lòng nhau, xin tha thứ cho người đang chịu ngàn cay muôn đắng... [8]: Anh ra đi gót phong sương, nợ gối chăn không lay chuyển chí tang bồng. Ra đi để vợ phòng không, đêm dài trằn trọc. Phận làm trai anh đành cam lỗi, bởi tình yêu tổ quốc, anh quản gì hiểm địa gian lao... [9]: Một năm dài đăng đẳng trôi qua, anh trở về làng cũ, viếng lại nhà xưa. Thì hỡi ôi, binh lửa đã gieo điêu tàn lên khắp nẻo. Đây là tổ uyên ương của đôi ta ngày xưa cùng nhau xây dựng. Nay còn trơ lại đống tro than, giữa vườn hoang vắng lạnh... [10]: Trở về đây làm chi để chứng kiến cảnh đau lòng. Anh ngao ngán thay cho cuộc đời dâu biển, thế sự thăng trầm, bởi bàn tay độc ác của định mạng khắc khe. Sao nỡ tâm tàn phá cả đài trang hạnh phúc của đôi lứa đầu xanh... [11]: Thẩn thơ trước cảnh xơ xác đìu hiu, cỏ loạn vườn hoang như bơ phờ ngơ ngác. Vật vô tri vô giác mà ra vẻ hữu tình, anh bồi hồi nhớ lại kỷ niệm xưa. Kìa bên khóm liễu rũ ngọn buông tơ, đôi ta từng sánh vai nhau ra nhìn cơn gió lạnh đuổi mây chiều. [12]: Rồi nay đây khóm liễu đã trơ cành. Vắng bóng người yêu, cả vũ trụ như hoang tàn, như sụp đổ. Em ôi, lầu mộng đã tan tành theo nước cuốn bèo trôi. Cảnh tượng này làm tan nát lòng anh, dòng châu toan gượng lấp mà mạch thảm cứ mãi dâng trào. [13]: Ngậm ngùi vì tơ vương muôn đoạn rối, lòng anh não nề tê tái như như muối xát kim châm. Trở về đây nhìn chốn cũ nhện bám rêu phong, tường long mái lỗ. dạo lối đi xưa lá vàng phủ kín, ghi dấu vết điêu tàn vì khói lửa đao binh. [14]: Em ơi, từ khi muôn dặm chia tay, cách trở đôi nơi, người biển Sở kẻ non Tần. Nắng mưa sương tuyết bao lần, nhưng tấm ân tình lòng anh còn thắm đượm. Anh không sờn gan vì phong trần dày dạn, chỉ riêng não nề thương xót phận thuyền quyên. LỐI: Hỡi ôi, bao nguyện ước đã tan tành theo bọt nước Mộng vàng tan khi tỉnh giấc quỳnh hương Kiếp vô duyên đầy thống hận đoạn trường Đời ảm đạm như chiều sương mưa gió VỌNG CỔ: Em ôi, tủi bấy ba sinh hương lửa. Ai nỡ phân chia người góc biển, kẻ chân... trời. [15]: Giữa tuổi hoa niên, cuộc đời em còn nhiều mộng ước. Nay sớm chịu lỡ làng duyên tơ tóc, chiếc bóng cô phòng lặng lẽ đếm xuân qua. Em đã sụt sùi đổ lệ phân ly, thì tâm can nào không nát tan trăm mảnh, ruột gan ai không thắt thẻo đoạn trường. [16]: Anh mong sao em sẽ giữ lòng son sắt, chữ tâm đồng trăm năm ghi tạc. Dầu cho vật đổi sao dời sơn cùng thủy tận, em cũng đừng xao lãng mà vong phụ tấm chung tình. Cho yên dạ người đang gối tuyết dầm sương, để xử cho tròn bổn phận râu mày đối với nước non. [17]: Rồi đây non sông đến ngày tàn khói lửa lặng phong yên, qua hồi chiến chinh lao khổ, anh trở về cùng em cạn tỏ nỗi hàn huyên. Hết cơn mỏi mòn vì thương nhớ, ta sẽ cùng nhau hớn hở nối lại khúc đàn xưa với phím ngọc tơ vàng. [18]: Trời xanh nào phụ đôi mái tóc xanh, đã từng thi gan với bao nhiêu cơn giông tố phũ phàng. Gìn giữ duyên ba sinh giường keo sơn gắn chặt. Mặc tình cho sấm động chớp giăng, đôi ta vẫn nặng lời thề trọn đạo nghĩa tào khang... [19]: Đêm nay anh mượn gió đưa tin, nhờ trăng khuya nhắn gởi cho bạn tình chung nơi khuê phòng quạnh quẽ vơi bớt nỗi niềm sầu tủi thiết tha. Tuy rằng nay còn muôn dặm cách xa, nhưng bình minh phía chân trời vừa rựng ánh, hứa hẹn đôi ta buổi hội ngộ tao phùng. [20]: Khuyên em vững dạ yên tâm, chớ quá ưu tư để tâm can khô héo, trong những đêm buồn lạnh lẽo em tựa cánh song thưa, ngẩng nhìn khoảng bao la vô định. Em nên nhớ đến kẻ cô đơn hiu quạnh chốn biên thùy. Đang vì em mà ruột tằm đài đoạn nhưng vẫn tin tưởng bạn chung tình còn giữ vẹn tấm lòng son.