Рет қаралды 41,843
♥ Link donate ủng hộ cho Channel Duy Ly Radio:
★ Qua tài khoản PAYPAL www.paypal.me/...
Duy Ly Radio là kênh chia sẻ truyện audio mới và hay nhất. Hãy nhấn Đăng ký (Subscribe) và comment ủng hộ để cập nhật video mới nhất nhé. Cảm ơn các bạn đã nghe truyện trên Duy Ly Radio Channel!
================================================
★ Channel: / duylyradio
★ Join group: / duylyradio
================================================
► Website: truyenngan.net
► Email: duylyradio@gmail.com
► FB Duy Ly: / duyly183
================================================
© Bản quyền thuộc về Duy Ly Radio.
© Copyright by Duy Ly Radio Channel | Do not Reup.
================================================
#duylyradio#duyly
Tù 10 năm vì hát nhạc vàng, bản án oan nghiệt nhất - Cung đàn số phận (Phần 3) | Duy Ly Radio
Tôi lên tàu vào Sài Gòn đúng dịp Tết âm lịch năm 1980. Ở trong Sài Gòn tôi có ông chú ruột, và hai bà cô ruột, trong đó bà cô tên là Soạn có tới 07 người con đều di cư trước năm 1954. Tết năm đó, tôi ăn Tết với họ hàng ở Sài Gòn. Sài Gòn với tôi là một xứ sở mới mẻ, đầy lạ lẫm. Sự văn minh từ “thời Mỹ - ngụy” còn đậm đặc không chỉ trong khung cảnh toàn thành phố, những nhà hàng, khách sạn choáng lộn, mà trong cả cảm nhận về đời sống, trong cách ăn mặc, giao tiếp, trong ngôn ngữ, cử chỉ của người Sài Gòn. Còn tôi tuy là gã trai Hà Nội, nhưng cuộc sống tù tội, chìm nổi của đói nghèo thời tem phiếu bao cấp đã khiến tôi thấy mình như một gã quê mùa ngác ngơ, lạc lõng giữa khung cảnh thành phố từng dòng xe máy, xe hơi, những hàng cây me hoa me lả tả dịu dàng, thỉnh thoảng bắt gặp những tà áo dài nữ sinh duyên dáng, tạo nên một nét đẹp đặc trưng rất riêng của Sài Gòn. Chú ruột tôi (em ruột bố tôi), gọi là ông Hai Chiêu, trước khi di cư vào Nam năm 1954 có nói với bố tôi, xin được nhận tôi làm con nuôi ông. Chú ruột tôi từng làm trọng tài bóng đá ở Hà Nội thời Pháp thuộc. Thú thực, khi vào đó, tôi cũng có hy vọng ông Hai Chiêu và vợ ông, tức cô chú tôi sẽ nhận tôi làm con nuôi như trước đây ông đã từng có ý định. Tôi cũng có một bà cô là con chú con bác ruột tên là Hợp lấy chồng trước năm 1954. Ông chú này cũng từng đi lính cho Pháp, rồi chết ở mặt trận. Sau năm 1954, bà Hợp đi bước nữa, lấy một ông chồng người miền Nam tập kết ra Bắc. Ông tên là Hoàng. Ông Hoàng làm ở đoàn tàu đánh cá Hạ Long (Hải Phòng). Sau năm 1975 thống nhất đất nước, ông Hoàng trở về Sài Gòn đưa cả bà Hợp và các con đi theo, được thành phố cấp cho một cái nhà rất to, rộng khoảng 300 m2 ở một con phố lớn của trung tâm thành phố. Ông Hoàng là người rất tốt. Khi tôi vào, biết tôi chỉ có hai bàn tay trắng, ông có miếng vải may áo, loại vải dạo đó gọi là sơ - vi - ốt màu mỡ gà, và một miếng vải may quần (dạo đó gọi là tê - tơ - rông) màu hạt dẻ, do cơ quan ông thưởng, đủ may một bộ quần áo, ông đưa cả cho tôi. Ông Hoàng bàn với vợ - bà Hợp, nói với ông Hai Chiêu (chú ruột tôi) do không có con, nhận tôi là con đẻ gửi ở Hà Nội những năm trước đây, và kiếm việc làm cho tôi tại Sài Gòn. Cũng phải nói thêm trong số 07 người con của cô Soạn tôi (em út bố tôi), có Hiền, Nghĩa chuyên buôn bán vải ở Chợ Lớn, rất giàu có.