Рет қаралды 304,847
Hôm nay anh có dịp gặp lại chị Thơ, sau nhiều ngày xa cách thì anh thấy dạo này, chị ấy đã gầy đi rất nhiều. Vẻ mặt hốc hác bởi những âu lo, muộn phiền. Chị ấy dẫn anh vào một con đường khá lầy lội và hoang vắng. Vừa đi, chị Thơ vừa miệt mài kể về những kế hoạch, dự định sắp tới của chị ấy. Được 1 lát thì tụi anh dừng lại ở một căn nhà nhỏ, trơ chọi giữa rừng. Nói là rừng cũng không đúng, dường như nó là một sườn đồi dốc và bên dưới là một con suối nhỏ. Nơi này đất đai cằn cỗi, mặt đất như bị cào xới bởi những trận cuồng phong và những cơn lũ hung dữ. Thảm thực vật màu xanh vốn có của nơi này đã biến mất. May mắn là căn nhà xập xệ vẫn còn đó. Một căn nhà không có vách. Ngổn ngang bên trong là những đồ dùng cũ kĩ và được sắp đặt không theo một trật tự nào cả. Khi anh hỏi, em đã sống ở nơi này lâu chưa? Tại sao bây giờ lại tới nông nỗi này. Chị Thơ chỉ biết lặng lẽ nhìn xuống, vẻ mặt buồn bã không nói nên lời....