Рет қаралды 108
Vào một ngày xuân đẹp trời, mặt trời rực rỡ, chim chóc véo von, nước róc rách trong mọi hố rãnh ven đường, Thomas và Annika chạy sang nhà Pippi. Thomas mang theo đường viên cho con ngựa của Pippi, cậu và Annika dừng lại một lát ngoài hiên vuốt ve con ngựa trước khi vào trong nhà với Pippi. Pippi vẫn nằm ngủ trên giường, hai bàn chân gác lên gối, còn đầu rúc sâu trong chăn. Nó luôn ngủ như vậy. Annika véo vào ngón chân cái của Pippi, gọi:
“Dậy thôi!”
Con khỉ nhỏ, tức ông Nilsson, đã dậy, nhảy tót lên ngồi chồm chỗm trên chụp đèn treo trên trần nhà. Dần dần có cái gì bắt đầu động đậy dưới lớp chăn, rồi bất chợt thò ra một mái tóc đỏ quạch. Pippi chớp chớp cặp mắt trong trẻo, ngoác mồm cười:
“Ô, các cậu véo ngón chân tớ chứ gì? Thế mà tớ vừa nằm mơ là bố tớ, vua của người da đen, kiểm ta xem tớ có bị rộp chân không cơ đấy.”
Nó ngồi dậy trên mép giường và đi bít tất, một chiếc màu đen, một chiếc có sọc ngang.
“Mà nói thật chứ, chừng nào còn đi đôi giày này thì làm sao tớ bị rộp chân được.” Pippi vừa nói vừa xỏ chân vào đôi giày đen to đùng, dài đúng gấp đôi bàn chân nó.