Рет қаралды 72,089
#nsndbachtuyet #phuongmychi #vutru
Tuổi 20 của Chi!
10 năm trước, 2013, khi một làn điệu phương Nam trong trẻo cất lên giữa phim trường hiện đại The Voice Kid, nó làm được cái điều lớn hơn một cuộc thi trên sóng truyền hình, đó là đánh thức thanh âm cội nguồn, dòng chảy Chín Khúc từ trong mỗi khán giả, người xem đài. “Quê em mùa nước lũ” qua tiếng hát của danh ca Hương Lan, một truyền nhân xứng đáng của danh ca Hữu Phước đã từng tạo sức hút lớn, nay qua The Voice Kid, cô bé lên 10 đã thổn thức theo tiếng lòng thơ trẻ, niềm xúc cảm cứ lớn dần.
Và tôi biết, tôi cảm tình với Phương Mỹ Chi từ đó, nhất là ở chặng cuối, khi con cất lời ca “Nhắn ai đi zề… miền đất phương Nam”.
Bẵng đi một thời gian, cặp kính cận ấy vẫn cứ hồn nhiên, trong suốt xuất hiện trên nền nhạc hào hùng, của một Heroes Erik, Phương Mỹ Chi hát “Nam quốc sơn hà”, với Bản Tuyên ngôn độc lập của dân tộc thời chống giặc Tống phương Bắc thì tôi thật sự hình dung một vũ trụ mới đang mở ra với thế hệ genZ, với riêng Phương Mỹ Chi, qua bản thiết kế đẹp, mới, lạ cùng “đường dẫn” của 3 chàng trai trong DTAP.
Đến một ngày, là hôm nay, Phương Mỹ Chi và DTAP,cùng Ben Phạm đã đưa người nghe băng qua 9 ốc đảo để đặt chân vào Vũ trụ Cò bay; hay chính “cánh cò” nghệ thuật - nó vừa mang theo hình ảnh của sự nhẫn nại, kiên trì, “lặn lội khi quãng vắng” mặc cho bao “eo sèo mặt nước bến đò đông”; vừa sải cánh bay theo đường chân trời tự do và cả đường về nhà - về với chính mình trong tự tại.
Tôi thích cách các bạn thể hiện chính mình, không cố tỏ ra khác người nhưng vẫn cứ trỗi dậy một chất trẻ, “ta là Một, là Riêng, là thứ Nhất/ Không có chi bè bạn nổi cùng ta” mà Xuân Diệu đã từng nói về cái bản ngã thanh xuân của mình.
Với Vũ trụ cò bay, tuổi 20 của Phương Mỹ Chi thật đẹp và tràn đầy, bởi thêm một lần nữa, “cô bé dân ca” năm nào giờ lại đánh thức trong người nghe nhạc, xem nhạc dòng suối văn học, nó ngấm ngầm đi qua thời thơ ấu, với truyện cổ tích Tấm Cám, Lọ Lem ( Vũ trụ có anh) trong dòng văn học dân gian; rồi mài đũng suốt một thời trung học từ dòng hiện thực phê phán -(Đẩy xe bò), lãng mạn (Hai đứa trẻ) đến hiện thực cách mạng (Chiếc thuyền ngoài xa, Những ngôi sao xa xôi) và vĩ thanh của dòng văn học kháng chiến - Chiếc lược ngà…
Cái hay, mà có lẽ là từ tư duy thông minh, tư chất nhạy cảm mà Phương Mỹ Chi, cùng với DTAP đã lẫy được cái lõi tinh túy từ tác phẩm văn học, khai thác nó như một “từ khóa” đắt nhất để vừa gợi cho người nghe về những hình ảnh, từ ngữ quen thuộc; vừa khiến cho người đọc năm nào nay được nghe thêm bằng giai điệu, qua cảm nhận, qua cách đọc của một thế hệ GenZ. Lẫy hai câu hò của Tràng (trong Vợ nhặt của Kim Lân): “Muốn ăn cơm trắng mấy giò này! Lại đây mà đẩy xe bò với anh, nì!” để tạo điệp khúc là một cách đọc rất thông mình. Hay với “Chiến thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu, cô đọng ca từ thành “Đi tìm vết thương chẳng thấy đâu/ Chỉ thấy đau tận sâu/ Hoang tàn mối dây buộc lấy ai/ Trái ngang tháng năm dài/Từng cơn đau/Hoài in dấu/Biết có ai còn thấu?” là một cảm nhận sâu sắc được mô tả dưới những thanh điệu. Ít ai nghĩ những truyện ngắn vừa nhân văn vừa có tính “minh họa” cho một thời hậu chiến, vốn không dễ đọc với thế hệ genX đời cuối thì nay, lại được một ca sĩ, một người viết nhạc hệ genZ thể hiện khéo léo và đẹp đến thế.
Tất nhiên, có lúc, tôi quen với lối đọc của mình, của tuổi mình. Như với Hai đứa trẻ, tôi chờ một chút “bóng tối” để thắp sáng, lóe lên niềm hy vọng tuổi thơ trong Liên và An, nó phần nào chầm chậm, le lói và ấm áp như chất Thạch Lam. Dù, về mặt ca từ, trong Đảo cò Hai đứa trẻ đã biểu đạt đầy đủ “con tàu mang sáng về”…
Trong concept Vũ trụ Cò bay, từ chất liệu dân gian, dân tộc như quan họ, ca trù, ngũ cung phương Nam đã được có lúc điểm xuyển, có lúc “chuyển trạng thái”, có lúc là âm hưởng chính bên cạnh nguồn nguyên liệu hiện đại Future bass, Disco, Dance Pop. Sự giao hòa Đông - Tây rất nhuần nhuyễn, ý nhị và rất chất - cả về thị giác lẫn thính giác, đã đánh thức mọi xúc giác người nghe, người xem.
Với một người đã đi gần hết con dốc bên kia của cuộc đời, ngoái nhìn, ngoảnh lại để ngắm nhìn những đứa trẻ đang hăm hở, háo hức bước tới ở con dốc bên này, trong tôi luôn có một tình yêu bất tận. Khi người ta trẻ, người ta không biết sợ, người ta được phép sai bởi còn thời gian để sửa, được quyền mắc lỗi - nó khiến “những vết thương vô ý tự gây nên” cho mình, cho người. Người lớn nào mà không từng đi qua cái thời tuổi trẻ, chỉ là đôi khi người lớn hay quên, cứ tưởng mình chưa lần nào sai, hoặc sai ít, hoặc đã sửa sai. Kỳ thực, có khi sai nhiều đến độ không thể đếm, sửa rồi vẫn cứ sai. Nên, hồn nhiên, trong trẻo, táo bạo, mới lạ là những đặc quyền của tuổi trẻ. Phương Mỹ Chi đã có một tuổi trẻ đẹp, bạn lại mang vẻ đẹp ấy đến với nhiều người, truyền cảm xúc cho bao người. Một tuổi trẻ ý nghĩa là ở chỗ đó.