LỜI: Lại thêm một năm đình sâu tuyết phủ Người xưa quay về, nếp quạt đượm mùi gió sương Cố nhân nhận chén rượu nồng đáp lời ta vừa hỏi “Ta đến Thiên Sơn tìm ngươi yên ổn một đời” Nhớ thuở thiếu thời từng cho rằng hận yêu đều là phàm tục Cười nhạo thế gian phồn hoa chỉ có Đại Nghĩa mới là chân thực Lúc đường cùng gặp người chung chí hướng Nếu như nguyện say giấc ai sẽ đưa ta một tấm gối đây Ngỡ như chỉ là bình thủy lướt qua nhau lại vô tình trộm được một tình yêu khó lòng bày tỏ Phong giật lạc vũ gặp kim phong ngọc lộ, quay đầu lại đã là cả một đời Kinh hồng chỉ như một cái chớp mắt thoảng qua Cười nhạo thế gian, khó tìm được một mảnh hồn trong sạch Biển người chật chội, tiếng nói cười xôn xao Đáng tiếc cả người lẫn ta đều say nơi nhân thế Lạc chốn hồng trần Tự tại tiêu dao, quá khứ phẫn uất cũng trôi dạt Tìm chốn phong lưu lại nếm trải yêu hận khôn lường Hà tất phải đợi trời cao ban phúc nối dây tơ hồng Tình cầm sắt thiết tha khiến si nhân gần gũi Năm tháng xoay vần trên đầu ngón tay, gió thổi ngoài tiền sảnh đích thị là cố nhân trở về Ờ nơi chân trời xa thẳm lặng nghe tiếng mưa dông rơi xuống bên tai Người cùng ta nhuốm bụi trần May mắn gặp được người giữa nhân sinh nghiêng ngả Tương ngộ kẻ đa tình Năm đó gặp lại nhau, cảnh sắc thủy phong nổi lên cuồn cuộn Xa xa khom người nhìn lại Lời quanh quẩn bên môi, tiếng sáo làm bạn đợi người về Thêm một tuổi lại thấy một mùa xuân Tình yêu này là bằng lòng nguyện ý Hà cớ gì cứ mãi để thể tục trói buộc hồn này Nói đến yêu hận, không phải người không phải ta không phải thế gian Có lẽ là Phong tuyết thiên địa, cùng người đầu bạc mơ một giấc chiêm bao