Рет қаралды 35,378
#nsndbachtuyet #cailuong #nsndminhvuong #chandung
NSND Minh Vương và những khoảng lặng!
Tôi muốn phác họa chân dung NSND Minh Vương bắt đầu bằng hai gam màu thăng và gián qua hai bài bản, một là Văn Thiên Tường thuộc bản Oán biến thể với chủ âm Oan và một là Nặng tình xưa thuộc bản nhỏ vừa với hơi Ai. Cả hai đều được thể hiện một cách hoàn mỹ, tôi dám chắc sẽ khó ai có đủ cột hơi đầy, âm vực cao để ca “bắn” lên như thế; quan trọng là nó được đặt để đúng tình huống, trúng tâm lý đã chuyển tải trọn vẹn tâm trạng nhân vật, làm nên hai dấu ấn trong cuộc đời làm nghề của NSND Minh Vương.
Và như bao lần, nghe Minh Vương ca, nhất là vọng cổ, có cảm giác cái làn hơi ấy như con sông Cần Giuộc quê anh đã bồi tụ, nó vừa là nhánh Thượng, với lượng phù sa trẻ nên trù mật, khỏe khoắn vừa là nhánh Hạ, vì nằm gần cửa sông Soài Rạp, có biên độ triều lớn nên hòa cả mặn lẫn ngọt trước khi đổ ra biển Đông.
Cái hay là không có gì bàn cãi, cái tài và nhạy bén mà ít ai tường tận ở NS Minh Vương chính là ở cả hai tình huống vừa nêu Võ Minh Luân gặp lại cha và Minh gặp lại Nguyệt đều do Minh Vương gợi mở với soạn giả, đạo diễn.
Ở tình huống 1, khi nhân vật Võ Minh Luân là một chàng trai lớn lên chưa một lần biết đến cha mình, chắc chắn trong thế giới của đứa con có nhen nhóm được một lần gọi tiếng ba, do đó, trong kịch bản gốc chỉ là một tiếng “ba” trước khi 2 cha con ôm nhau. Vì thế, NS Minh Vương đã đề nghị đạo diễn viết thêm cho nhân vật 1 lớp Văn Thiên Tường, để “giải phóng” nỗi tủi buồn, niềm khao khát và cả sự bất ngờ để bật thành một tiếng kêu xé ruột xé gan “ba hỡi ba”. Là xé ruột cả Võ Minh Thành, cả bà Hai Hương và hàng triệu trái tim công chúng.
Ở tình huống 2, trong nỗi bất công của lễ giáo gia phong đã biến tình yêu và hai cuộc đời thanh xuân thành nạn nhân bất hạnh; sự bất lực khi không dám, không thể bước qua làn ranh “sống mới” để chấp nhận theo sự sắp bày của cái gọi là thứ bậc xã hội một cách khắc kỷ, Minh Vương cảm nhận rất rõ nội tâm của nhân vật, Minh chẳng qua cũng chỉ là nạn nhân, dù chính Minh cũng là “tòng phạm” để đẩy cuộc đời Nguyệt vào khổ đau nên rất cần một lời sám hối. Minh Vương đã đề nghị đạo diễn dành cho anh một khoảng lặng, nơi chỉ có âm nhạc kéo dài nỗi ân hận, gặm nhấm nỗi đau… Nên, dùng bài Nặng tình xưa nhịp đôi, lấy khí nhạc để biểu đạt nội tâm trước khi bật thành lời “Nguyệt ơi, anh đang cúi đầu chờ ân huệ…”, buồn xen lẫn nỗi ân hận, có chút tự thán.
Cảm xúc người xem như được vỡ òa, mọi xót thương, uất ức dành cho Nguyệt như được bù đắp, điều đó lý giải vì sao sau gần 40 năm công diễn, nhiều màn ca, lớp diễn của Tiếng trống Mê Linh, Thái hậu Dương Vân Nga, Đời cô Lựu, Tô Ánh Nguyệt vẫn được khán giả lẫy ra, tạo trend.
Khán giả, công chúng luôn nhạy cảm và thông minh hơn chúng tôi - chúng ta, là thế!
Còn một vai diễn nữa, mà với tôi đã khám phá thêm một chiều kích khác của Minh Vương, về ca lẫn diễn, thậm chí diễn xuất tạo nên dấu ấn đẳng cấp, đó là vai Ức Trai Nguyễn Trãi trong Rạng ngọc Côn Sơn. Từ ánh mắt đến bộ điệu, chất giọng đã hợp chủng một thần thái nhân vật Nguyễn Trãi - trung trinh lòng ái quốc (rồi mới đến) trung quân; cao thượng trong tình yêu, với người tri kỷ đời mình và có lẽ, kỳ tài ở chỗ, NSND Minh Vương đã nuôi dưỡng cho nhân vật trong nỗi niềm “Bui một tấc lòng ưu ái cũ/Đêm ngày cuồn cuộn nước triều Đông”, và từ đó truyền đến công chúng, len vào trong tận trái tim mỗi người con Việt, đánh thức cái bách tính yêu nước nồng nàn, son sắt.
Thiên chức nghệ thuật là gì nếu không vươn đến điều cao cả và thiêng liêng ấy?