Рет қаралды 34
Mẹ của Thomas và Annika mời mấy bà bạn đến dùng tiệc ngọt, và bởi bà làm rất nhiều bánh, bà cho rằng Thomas và Annika có thể mời cả Pippi nữa. Bọn trẻ sẽ chơi với nhau và không gây phiền hà ai nữa.
Thomas và Annika cực kỳ vui sướng khi nghe mẹ nói thế, chúng lập tức phóng sang nhà Pippi để mời cô bé. Pippi ở ngoài vườn, đang tưới mấy khóm hoa còn sót lại bằng một cái bình tưới cũ gỉ mèm.
Vì mấy hôm nay mưa như trút, Thomas bảo Pippi có lẽ hoàn toàn chẳng cần thiết phải tưới hoa.
“Phải, cậu nói thì dễ lắm,” Pippi cau có đáp. “Nhưng nếu tớ đã nằm thao thức suốt đêm, khấp khởi mong trời sáng để dậy tưới hoa, thì đừng hòng tớ chịu để cho vài hạt mưa ranh ngăn cản tớ. Cậu nên nhớ như vậy.”
Lúc này Annika mới thông báo cái tin tuyệt vời về bữa tiệc ngọt.
“Tiệc ngọt… tớ ấy à?” Pippi kêu lên, nó bối rối tới mức lẽ ra phải tưới vào bụi hồng như dự định thì nó lại bắt đầu tưới vào Thomas. “Ôi, sẽ như thế nào nhỉ! Trời ơi, tớ bối rối quá! Thử nghĩ mà xem, nếu tớ không biết cách cư xử khéo léo thì sao.”
“Nhưng chắc chắn là cậu biết,” Annika nói.
“Đừng có tin chắc thế,” Pippi nói. “Tớ sẽ cố, cậu có thể tin tớ, nhưng đã bao lần tớ nhận thấy mọi người cho rằng tớ không biết cách cư xử, mặc dù tờ luôn hết sức cố gắng tỏ ra là con người lịch sự. Dạo ở trên biển, bọn tớ đâu có coi trọng những chuyện này đến thế. Nhưng tớ hứa với các cậu, sẽ ăn mặc chỉnh tề, để các cậu không phải xấu hổ vì tớ.”
“Tuyệt lắm.” Thomas nói, đoạn cậu và Annika chạy dưới mưa về nhà.
“Ba giờ chiều nay, đừng quên đấy!” Annika ló ra từ dưới ô, dặn với.