Рет қаралды 355
Một chiều mùa hè, Pippi cùng Thomas và Annika ngồi trên bậc tam cấp trước hàng hiên Biệt thự Bát nháo ăn những quả dâu rừng chúng hái ban sáng. Buổi chiều thật tuyệt với tiếng chim ríu rít, với mùi hoa thơm ngát, và tất nhiên rồi, với những quả dâu rừng nữa. Tất cả sao mà thanh bình đến thế.
Bọn trẻ mải mê ăn, hầu như chẳng chuyện trò gì. Thomas và Annika nghĩ bụng: Thật sướng vì đang là mùa hè, và còn lâu mới tới ngày khai giảng. Còn Pippi đang nghĩ chẳng dễ đoán chút nào.
“Pippi, thế là cậu đã ở Biệt thự Bát nháo được gần một năm rồi đấy” Bỗng Annika nói và siết chặt cánh tay Pippi.
“Ừ, thời gian cứ trôi qua và con người ta bắt đầu già đi” Pippi đáp “Đến mùa thu này tớ lên mười tuổi , và thế là bỏ lại sau lưng những năm tháng tuyệt đẹp nhất của cuộc đời.”
“Cậu có nghĩ cậu sẽ ở lại đây mãi mãi không?” Thomas hỏi. “Ý tớ là tới lúc cậu đủ lớn để trở thành cướp biển ấy?”
”Ai mà biết được.” Pippi đáp. “Bởi vì tớ vẫn tin rằng bố tớ sẽ không sống mãi trên hòn đảo đó. Chừng nào đóng xong một con tàu mới. chắc chắn bố sẽ về đây đón tớ đi.”